Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Tông Diễm khẽ hô lên, vô số người đứng quan sát xung quanh cũng nghiêm mặt, nhất là những chủng tộc lâu năm như tộc họ Diệp và tộc họ Duẫn càng hiện lên vẻ kinh ngạc khó mà hình dung.

“Đó là Chu Du Lục Hư Công?”.

Diệp Huyền và Diệp Y Nhân vừa được các trưởng lão tộc họ Diệp cứu ra khỏi vực sâu, nhìn thấy Hỗn Độn Đan Ma từ một hóa thành sáu thì đều biến sắc.

“Chu Du Lục Hư Công? Đó là cái gì?”, Diệp Y Nhân thắc mắc.

Diệp Không Nhàn ho khan một tiếng, ổn định khí tức yếu ớt của mình, nhỏ giọng nói: “Chu Du Lục Hư Công là bí kỹ tuyệt thế tự sáng tạo của Thái Cổ Đan Thần, tổ sư sáng lập ra Đan Thần Cốc”.

“Nghe đồn Thái Cổ Đan Thần bế quan ở nơi nào đó, nghiên cứu mấy trăm nghìn năm mới ngộ ra, khi sử dụng có thể biến bản thân từ một thành sáu. Hơn nữa, sức chiến đấu của năm phân thân còn lại không thua kém gì bản thể, tất cả đều là thực thể!”.

“Cái gì?”, Diệp Huyền nhíu mày, vô cùng ngạc nhiên: “Vậy chẳng phải một người bỗng dưng hóa thành sáu người, sức mạnh bản thể còn không bị ảnh hưởng hay sao?”.

Nếu là một chọi một, một bên sử dụng Chu Du Lục Hư Công đồng nghĩa một người đột nhiên hóa thành sáu người, sức chiến đấu tăng lên gấp sáu lần, thế thì đánh làm sao?

Lúc này, tu vi của Hỗn Độn Đan Ma đã đạt đến cảnh giới độ kiếp kim tiên. Mặc dù chỉ vừa mới bước chân vào, nhưng nếu ông ta sử dụng Chu Du Lục Hư Công thì cũng đồng nghĩa tự dưng có thêm năm độ kiếp kim tiên. Cho dù có người phụ nữ xinh đẹp bí ẩn đó ra tay thì sao có thể đồng thời chặn được sáu vị độ kiếp kim tiên?

Vẻ mặt của Diệp Không Nhàn vô cùng nặng nề, thở ra một hơi khí đục.

“Thật là kỳ quái, Thái Cổ Đan Thần là tồn tại siêu cấp sánh ngang với thủy tổ tộc họ Diệp và thủy tổ tộc họ Duẫn. Hơn nữa, thời đại mà người đó tồn tại còn xa xưa hơn thủy tổ của chúng ta, đại năng cường giả bây giờ chỉ có thể xem là vãn bối của Thái Cổ Đan Thần”.

“Tương truyền hàng trăm vạn năm trước, Thái Cổ Đan Thần bỗng nhiên biến mất. Chu Du Lục Hư Công của ông ấy cũng biến mất theo, cho dù là Đan Thần Cốc cũng không được truyền lại”.

“Mạc Thừa Phong cốc chủ Đan Thần Cốc vừa mới bị Hỗn Độn Đan Ma giết chết trước đó không lâu cũng không biết dùng Chu Du Lục Hư Công”.

“Ngay cả đạo thống truyền thừa trực hệ của Thái Cổ Đan Thần cũng không ai kế thừa được Chu Du Lục Hư Công, vì sao Hỗn Độn Đan Ma lại có thể sử dụng nó?”.

Mỗi lần ông ta nói một câu, mi mày nhíu lại càng sâu. Đến cuối cùng, ông ta chỉ đành lắc đầu, không nói được lý do gì.

Đám người Duẫn Trường Thiên của tộc họ Duẫn cũng nghi hoặc, suy cho cùng, chuyện này khó mà tin được.

Khi Hỗn Độn Đan Ma hiển hóa thành sáu người, sâu trong nội tâm nhiều người hết sức khủng hoảng. Sau đó vốn bởi sự xuất hiện của Lạc Tông Diễm mà bọn họ dâng lên chút hi vọng, nay lại có loại dâng lên cảnh báo sắp bị tiêu diệt.

“Năm người các ông chặn bà ta lại!”.

Bản thể của Hỗn Độn Đan Ma hô lên, năm phân thân còn lập tức lĩnh mệnh. Năm vị độ kiếp kim tiên hình thành thế vây công Lạc Tông Diễm, kìm hãm bà ấy vào giữa.

Hỗn Độn Đan Ma lại không để tâm đến Lạc Tông Diễm. Ông ta nhếch miệng cười, cơ thể lao thẳng xuống, nhắm về phía Diệp Thiên bao trùm trong gió bão màu đỏ.

Mặc dù ông ta không biết Diệp Thiên đột phá rốt cuộc có mang lại uy hiếp cho mình không, nhưng trải qua mấy mấy trăm nghìn năm ông ta mới thấy lại mặt trời, ông ta không muốn đánh cược thêm nữa.

Chuyện mà ông ta cần làm trước nhất là giết tất cả mối nguy tiềm ẩn từ trong trứng nước!

“Lâm trận đột phá à, xem tôi hủy linh trận của cậu!”.

Ông ta xem gió bão màu đỏ Diệp Thiên huyễn hóa ra là hiệu quả của linh trận mà cậu bố trí, ông ta quát khẽ một tiếng, một chỉ như đao khẽ vạch qua hư không.

Đó là tuyệt kỹ trấn phái của Đan Thần Cốc: Đan Thần Chỉ!

Nhưng khi ông ta sử dụng, dù là sức mạnh, khí thế hay là khí tức cổ xưa hoành tráng trong nó đều hơn xa Mạc Thừa Phong cốc chủ Đan Thần Cốc. Một chỉ khổng lồ che trời giống như tồn tại từ thời hằng cổ, chống đỡ đất trời, xuyên qua vũ trụ trời xanh, đâm vào gió bão màu đỏ.

Nhiều người cảm thấy nghẹt thở. Đối diện với một chỉ khổng lồ che trời, bọn họ đều không dám cử động, thậm chí không dám lên giúp Diệp Thiên. Với sức mạnh đó, dù là kim tiên bán bộ cũng sẽ bị đánh nát thành bọt máu, ai dám nhúng tay vào?

“Người anh em Diệp Thiên!”.

Diệp Huyền nhìn Diệp Thiên trong gió bão màu đỏ, ánh mắt dao động, thầm hận mình không đủ thực lực, không thể tiến lên giúp đỡ.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tiếng quát chấn động trời xanh.

“Tôi đã nói không ai được quấy rầy cậu ấy và thời gian này! Hỗn Độn Đan Ma, đối thủ của ông là tôi!”.

Khi giọng nói đó vang lên, trên cơ thể hư ảo của Lạc Tông Diễm đang bị bao vây ở bên kia bỗng bùng lên một luồng sáng màu tím xanh.

“Vù!”.

Hư không bắt đầu rung chuyển dữ dội, ánh sáng ấy vọt thẳng lên trời, đẩy Hỗn Độn Ma Độc ra xung quanh. Thay vào đó là tia sáng màu tím xanh lan ra khắp bầu trời, hình thành một màn nước lưu chuyển.

Hai mắt Lạc Tông Diễm lóe lên ánh sáng thần, sức mạnh thần niệm truyền vào màn nước màu tím xanh. Sau đó, từng giọt nước mưa bắt đầu ngưng tụ từ trong màn nước, rơi xuống.

Những giọt nước mưa này to bằng ngón tay cái, trong quá trình rơi lại dần dần thu nhỏ chỉ bằng ngón tay út, tiếp tục rơi xuống nữa thì hóa thành cát bụi bốc hơi, biến mất không thấy bóng dáng.

Nước mưa đầy trời, từ độ cao chục nghìn mét rơi xuống chưa được ba nghìn mét, những giọt mưa kia đã hoàn toàn biến mất, không có giọt nào có thể rơi xuống dưới ba nghìn mét, trông chẳng có ích lợi gì. Nhưng không biết vì sao năm phân thân của Hỗn Độn Đan Ma lại phát hiện ra dao động nguy hiểm lạ thường cùng một lúc, giống như trong nháy mắt không gian nơi này đã hóa thành chiến trường Tu La tràn ngập sát cơ.

“Chuyện gì vậy?”.

Hỗn Độn Đan Ma nghiêm túc, tập trung tinh thần, cảnh giác cao độ, đưa mắt nhìn quanh.

Năm phân thân của ông ta cũng dừng tấn công Lạc Tông Diễm, nhanh chóng vận chuyển Hỗn Độn Ma Độc đến cực hạn, bao trùm cơ thể bọn họ, hình thành phòng ngự.

Giữa đất trời trở nên yên tĩnh. Bất kể là Lạc Tông Diễm và Hỗn Độn Đan Ma đang giao chiến hay là vô số người đứng quan sát ở bên dưới đều không nói tiếng nào. Bầu không khí trở nên ngưng đọng.

“Đợi đã, đây là…”.

Duẫn Trường Thiên của tộc họ Duẫn cứ có cảm giác như mình đã thấy cảnh tượng này ở đâu đó. Ông ta cố gắng nhớ lại, và khi ông ta nhớ ra, Lạc Tông Diễm cũng lên tiếng.

“Hãy để thế giới phồn hoa này nhảy múa cùng tôi đi!”.

“Nở rộ đi, Băng Luân Vũ!”.

“Soạt!”.

Theo tiếng hô của bà ấy, đất trời lập tức ngập tràn khí tức lạnh lẽo. Sau đó, những đóa hoa băng màu xanh lam nối tiếp nhau nở rộ, giống như trăm hoa đua nở, cây cối vào xuân!

Hỗn Độn Đan Ma và năm phân thân của ông ta lập tức biến sắc, bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã bị hoa băng đầy trời chôn vùi!

Đây chính là thần thông tuyệt thế của Lạc Tông Diễm!

Bách Hoa Băng Thiên Táng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK