Ngay khi Diệp Thiên đứng dậy, giọng nói của anh cũng vang khắp hiện trường.
Lưu Bản Đạo vừa lên võ đài ánh mắt lập tức nghiêm nghị. Những người bên dưới rục rịch muốn lên võ đài khiêu chiến cũng sững sờ, ngay cả hai anh em nhà họ Cổ ngồi ở ghế chính trên võ đài cũng đầy vẻ ngạc nhiên.
“Cậu nói gì?”.
Lưu Bản Đạo nheo mắt lại, trầm giọng hỏi.
Diệp Thiên chắp tay sau lưng, ánh mắt hờ hững: “Các người cùng nhau lên đi!”.
“Đánh một mình ông thì thật tẻ nhạt, những ai nhắm vào vị trí thần tộc của nhà họ Cổ thì giờ lên võ đài đi, tôi giải quyết một thể!”.
“Giải quyết các người xong tôi còn chuyện quan trọng hơn phải làm!”.
Nghe được câu đó, Lưu Bản Đạo lập tức cười lớn.
“Ha ha!”.
“Cậu có biết cậu đang nói gì không?”.
“Cậu muốn một mình nghênh chiến với tất cả những người trên dưới võ đài muốn lên khiêu chiến?”.
“Đúng là không biết lượng sức!”.
Cuộc so tài vạn tộc ở núi Kỳ Liên này vốn là một trận xa luân chiến không công bằng. Chỉ cần người giữ võ đài chưa thất bại, người khiêu chiến sẽ nối liền không dứt, cho đến khi người giữ võ đài bị đánh bại hoặc không còn ai lên võ đài khiêu chiến nữa mới thôi.
Bây giờ Diệp Thiên lại định kêu tất cả người khiêu chiến lên võ đài một địch nhiều, chuyện này mới xảy ra lần đầu ở cuộc so tài vạn tộc.
Nhưng không ai coi trọng lời Diệp Thiên nói, chỉ coi Diệp Thiên như kẻ điên rồ, không biết trời cao đất dày.
Diệp Thiên không giải thích nhiều, chỉ liếc mắt nhìn Lưu Bản Đạo.
“Ông nói nhiều quá!”.
“Hi vọng thực lực của ông cũng giỏi như miệng mồm ông!”.
Lưu Bản Đạo nhìn thấy vẻ khinh thường và sự giễu cợt nhàn nhạt trong mắt Diệp Thiên, ánh mắt ông ta lập tức trở nên lạnh lẽo, quát khẽ.
“Cậu dám buông lời ngông cuồng, tôi sẽ dạy cho cậu biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn”.
Nói xong, ông ta vung tay, trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng đỏ tươi. Chiếc lưỡi dữ tợn sau lưng ông ta càng lúc càng ngưng đọng, từ hư ảo đến chân thực. Sau đó lưỡi thè ra, miệng như bồn máu mở to nhắm Diệp Thiên cắn.
Đầu rắn to khoảng trăm trượng, khi hàm trên và dưới của đóng mở, cả võ đài lập tức nổi gió, cát đá mù mịt, mùi tanh lan tỏa khắp hiện trường, trong không khí đã có kịch độc lan tràn.
Lúc này cao thủ có tu vi chưởng khống thất trọng đều âm thầm vận chuyển linh nguyên chống đỡ kịch độc lan tràn mọi ngóc ngách. Diệp Thiên lại vô cùng bình tĩnh, đứng im trên võ đài không nhúc nhích, để mặc kịch độc vây quanh, mặc cho đầu rắn khổng lồ gặm cắn.
Trên ghế chính của võ đài, Cổ Lam Nhan kích động la lên: “Đây là tuyệt học gia truyền của nhà họ Lưu, Cuồng Xà Độc Phệ!”.
Nhà họ Lưu ở Thiên Thần Giới từng xuất thân từ yêu tộc. Nghe đồn tổ tiên của nhà họ Lưu là một đại yêu thời tiền sử, dù sau này đã hóa thành hình người, lưu truyền nhà họ Lưu đến nay, nhưng nhiều đời nhà họ Lưu đều không thoát khỏi liên quan, tuyệt học của nhà họ Lưu đều được diễn hóa từ thần thông yêu tộc.
Cuồng Xà Độc Phệ được kích hoạt từ thần thông của yêu thú, có hình dạng của rắn, áp đảo đối thủ. Trong đó kèm theo kịch độc, có thể làm suy yếu đối thủ với mức độ rất lớn, thậm chí có thể một đòn đánh chết đối thủ.
Diệp Thiên đối diện với tuyệt học gia truyền nhà họ Lưu lại không đổi sắc mặt, cho đến khi cái miệng như bồn máu của con rắn đến trước mặt anh nửa thước, anh mới nhẹ nhàng vung tay lên.
Anh xòe bàn tay ra, năm ngón mở rộng, sau đó đột nhiên nắm lại.
Một tiếng gầm của dã thú vang lên, trong đó xen lẫn tiếng thét bi thương, mọi người không khỏi nhìn về phía võ đài, chỉ cảm thấy khó tin.
Trên võ đài, năm ngón của Diệp Thiên bắt lấy nơi bảy tấc trên thân con rắn khổng lồ một cách chuẩn xác.
“Chiêu thức của súc sinh cũng dám lấy ra múa may trước mắt tôi?”.
Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, sau đó năm ngón đột nhiên dùng sức.
“Ầm!”.