“Soạt!”.
Khi người đàn ông bước tới, bàn tay Diệp Thiên rung lên, từng dòng khí hội tụ, trói chặt hai tay anh, sau đó bắt đầu thu hẹp vào giữa.
Dòng khí bảy màu hóa thành một chiếc gông xiềng khóa tay Diệp Thiên.
“Tiểu Thiên!”.
Nhóm người Diệp Vân Long, Thi Tú Vân đều kinh ngạc, nhóm người Hoa Lộng Ảnh, Tiếu Văn Nguyệt kinh ngạc la lên, vẻ mặt kinh hãi.
Hiện nay tu vi Diệp Thiên đã là vô địch vũ trụ. Sáu người vừa xuất hiện lại còng tay Diệp Thiên chỉ trong mấy bước, hơn nữa còn trong tình huống Diệp Thiên chưa phản ứng gì, chứng tỏ thực lực tu vi của sáu người này đáng sợ vô cùng.
“Ồ?”.
Diệp Thiên bị còng hai tay, nhanh chóng cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ dị lan dọc theo cổ tay đến thẳng nội tạng, bắt đầu áp chế sức mạnh trong cơ thể anh.
Cảm giác này giống như từng quen biết, hệt như khi xưa anh bị nhốt trong Tinh Ngân Chi Nhãn, bị Hư Nhược Vô gieo khóa Tinh Ngân.
Chỉ có điều sức mạnh áp chế từ gông xiềng bảy màu này mạnh hơn khóa Tinh Ngân không biết bao nhiêu lần. Trong chớp mắt, chân lực hỗn độn cấp năm lại có xu hướng bị đẩy ngược vào sâu trong cơ thể, cảm giác không chống lại được sức áp chế này.
Phải biết rằng bây giờ chân lực hỗn độn của Diệp Thiên không chỉ là chân lực hỗn độn thuần túy, mà là kết hợp với bốn loại sức mạnh cao nhất vũ trụ, sản sinh ra hình thái sức mạnh hoàn toàn mới, mạnh hơn uy lực của chân lực hỗn độn thuần túy, khí tức dồi dào hơn.
Sức mạnh trên gông xiềng bảy màu lại khiến chân lực hỗn độn của anh phải tránh né thoái lui, có thể thấy năng lượng trên gông xiềng bảy màu vốn không thuộc về vũ trụ này.
“Đây là sức mạnh của tu sĩ ở Thiên Thần Giới sao?”.
Diệp Thiên hiểu ra, nhưng không hề sợ hãi, ngược lại khịt mũi khinh thường.
“Muốn bắt tôi đi thì còn phải xem bản lĩnh của các người!”.
Nói xong, cơ bắp cánh tay anh đột nhiên nở to, trên cánh tay nổi gân xanh. Trong nháy mắt sức mạnh của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể bùng phát, sức mạnh thân xác mạnh mẽ tác động lên hai cánh tay.
Diệp Thiên giật hai tay sang hai bên, xiềng xích bảy màu phát ra tiếng kêu sắc bén dưới sức mạnh thân xác khủng khiếp.
“Ồ?”.
Nhìn cảnh đó, lục đại thần sứ đều thay đổi nét mặt, hết sức kinh ngạc.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, Diệp Thiên lại dùng sức hai tay xé tan gông xiềng bảy màu, khiến nó biến mất khỏi đất trời.
Trong nháy mắt, lục đại thần sứ lại thay đổi vẻ mặt, người đàn ông cao gầy ra tay với Diệp Thiên nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.
“Không hổ danh là thiên thần Hỗn Độn chuyển thế, dựa vào linh lực hỗn tạp ở thế giới tầng thấp mà có được tu vi như vậy, có thể xé tan xiềng Thất Thải Trấn Ngục!”.
Ông ta gật đầu, nhưng giọng nói không chứa chút tán thưởng nào, ngược lại lộ ra nụ cười nhạt.
“Dựa vào chút tu vi của cậu không thể đối kháng với sáu người chúng tôi, dù cậu có giết được tên phế vật Độc Cô Cảnh Viêm cũng thế”.
“Họ Diệp kia, hãy đi theo chúng tôi một chuyến, đừng phản kháng vô ích!”.
Ông ta vừa nói xong đã đánh ra một chỉ, hư không chấn động. Trên ngón tay ông ta lan tràn một sợi tơ máu, quấn lên tay trái của Diệp Thiên với khí thế nhanh như chớp.
Diệp Thiên cảm giác được một luồng sức mạnh cực kỳ âm u lạnh lẽo lan tràn trên cổ tay mình. Lần này, luồng sức mạnh đó không đánh vào nội tạng mà xuyên thẳng đến thần phủ, đánh vào thần hồn, ngang ngược tàn phá trong thần phủ anh.
Luồng sức mạnh đó giống như có thể đóng băng mọi thứ, tương tự 99% với hàn khí Hoàng Tuyền của Độc Cô Cảnh Viêm nhưng thuần khiết hơn, mạnh hơn, dường như có thể đóng băng toàn bộ vũ trụ dễ dàng.
Thần hồn kim thân đang ngồi xếp bằng trong thần phủ của Diệp Thiên bị đóng băng một phần ba gần như chỉ trong nháy mắt. Nhận ra độ mạnh của người đó, Diệp Thiên đánh ra một luồng sức mạnh dịu dàng, đưa người thân của anh ở phía sau ra khỏi biệt thự trên đỉnh núi.
Trong lúc đó, một người trong lục đại thần sứ bước ra, đánh một chỉ về phía anh. Một sợi tơ máu bỗng nhiên xuất hiện, quấn lên tay còn lại của Diệp Thiên.
Hai sợi tơ máu này trông mảnh như sợi tóc, nhưng thật ra còn bền và cứng cáp hơn cả gông xiềng bảy màu.
Đáng sợ hơn là khi sức mạnh của sợi tơ máu đó lan dọc xuống, thần hồn kim thân trong thần phủ Diệp Thiên bị đóng băng mảng lớn, gần một nửa thần hồn kim thân đã bị đóng băng thành tượng.
Trong hai mắt Diệp Thiên có một nửa ánh sáng thần nhạt đi, không còn thấy sự bễ nghễ sắc bén trước kia. Bởi vì thần hồn kim thân của anh bị đóng băng, ngay cả sức mạnh thần niệm bình thường mà anh lấy làm kiêu ngạo cũng không thể phát huy hết.
“Khốn nạn!”.
Anh hét lên, muốn điều động sức mạnh thân xác xé đứt hai sợi tơ máu đó.
Nhưng lúc này lại có ba vị thần sứ đứng ra, đồng thời đánh tới một chỉ.