Diệp Thiên thản nhiên xoay người lại, gật đầu.
Mắt Tô Mộ Nhu lóe sáng, hơi áy náy nói: “Diệp Thiên, ông nội tôi xuất thân quân nhân, xưa nay không nói chuyện lòng vòng. Nếu ông ấy nói lời nào quá nặng nề, tôi hi vọng cậu đừng để bụng”.
Nói đến đây, cô ta đổi giọng, mang khí chất của nữ hoàng thương nghiệp tỉnh Vân.
“Ông nội tôi nói chuyện thẳng thắn, nhưng đều là lời tận đáy lòng, chỉ suy nghĩ cho cậu. Tôi hi vọng cậu có thể tự cân nhắc, lựa chọn cẩn thận”.
“Giai Lệ không phải họ Tiêu, giống như tôi, tính ra chỉ là cháu ngoại của nhà họ Tiêu. Nhưng ông nội yêu thương mẹ của Giai Lệ, cũng xem Giai Lệ như cháu trong nhà, vì vậy ông tuyệt đối sẽ không để Giai Lệ bước lên vết xe đổ của cô tôi”.
“Tôi hi vọng sau khi tiệc mừng thọ lần này kết thúc, cậu có thể giữ khoảng cách với Giai Lệ”.
Diệp Thiên âm thầm lắc đầu, nhà họ Tiêu này đúng là nói năng y hệt nhau.
“Chị đang cảnh cáo tôi sao?”.
Cậu mỉm cười nhàn nhạt, nhìn Tô Mộ Nhu.
“Không phải cảnh cáo, là nhắc nhở”.
Tô Mộ Nhu nói tiếp: “Ngoài ra, tối nay, vị hôn phu của Giai Lệ là Lạc Tư Đồ sẽ đến Côn Thành. Cậu ta đã đặt một phòng King ở “Thủy Ngạn Minh Môn” trong khu phát triển Côn Thành, mời nhà họ Tiêu chúng tôi và những thanh niên trẻ tuổi tài cao ở gần Côn Thành, đến lúc đó tất nhiên sẽ là anh tài tụ hội”.
“Giai Lệ là một thành viên của nhà họ Tiêu, đương nhiên cũng sẽ tham gia. Hơn nữa, vì mối quan hệ của Lạc Tư Đồ, em ấy rất có khả năng sẽ là nữ chính của tối nay”.
Diệp Thiên nghe vậy không biểu lộ cảm xúc gì, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
“Vậy à? Thế thì sao?”.
Tô Mộ Nhu chăm chú nhìn lại, hạ giọng nói: “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nên tham gia!”.
“Nếu để Lạc Tư Đồ thấy thái độ của Giai Lệ đối với cậu…”.
“Cậu ta sẽ đánh cậu tàn phế!”.
“Xử tôi??”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy, lại không có phản ứng gì nhiều, chỉ hơi ngước mắt lên nhìn, cảm thấy khá thú vị.
“Cậu tưởng tôi đang đùa với cậu đấy à?”.
Tô Mộ Nhu lướt mắt nhìn tới, giọng nói trầm hơn.
“Lạc Tư Đồ ở tỉnh Vân chúng tôi có biệt danh là ‘thánh cổ phiếu nhỏ’, con người anh ta tính tình cao ngạo, vô cùng tự kiêu, nhưng lại rất có bản lĩnh!”.
“Vì tài năng của anh ta kinh người, nên rất ngông cuồng bá đạo, chưa bao giờ coi ai ra gì, chỉ thích mỗi Giai Lệ!”.
“Nếu để anh ta nhìn thấy Giai Lệ có cử chỉ thân mật với cậu, với bụng dạ hẹp hòi như anh ta nhất định sẽ liệt cậu vào danh sách tình địch, dùng mọi thủ đoạn để hủy hoại cậu!”.
Tô Mộ Nhu nhắc nhở với vẻ thiện chí: “Nhà họ Lạc ở tỉnh Vân có địa vị ngang với nhà họ Tiêu tôi, bố của Lạc Tư Đồ là Lạc Minh Thư là người giàu có nhất tỉnh Vân, nắm giữ khối tài sản hàng chục tỷ, trong tay còn có vài đội tàu chuyên nghiệp, hô mưa gọi gió ở vùng Trường Giang!”.
“Cậu cảm thấy với bản lĩnh của cậu, có thể chống lại được Lạc Tư Đồ hoặc nhà họ Lạc không?”.
“Cho nên tôi hi vọng cậu đừng tham dự bữa tiệc tối nay, thậm chí tốt nhất đừng để Lạc Tư Đồ biết có sự tồn tại của cậu, để tránh dây phải người mà cậu căn bản không thể giải quyết nổi!”.
Tô Mộ Nhu nói từng câu từng chữ đều xuất phát từ đáy lòng, cô ta thực sự suy nghĩ cho Diệp Thiên, không hi vọng Diệp Thiên đến nhà họ Tiêu chúc thọ rồi vì đó mà đắc tội với Lạc Tư Đồ một người bụng dạ hẹp hòi, thù dai.
Người đàn ông có biệt danh là “thánh cổ phiếu nhỏ” này cho dù cô ta có dây vào cũng sẽ đau đầu!
Đàm Nguyệt Ảnh ở bên cạnh hơi nheo mắt lại, cô ta muốn nhìn xem Diệp Thiên sẽ có phản ứng như thế nào.
Khuôn mặt Diệp Thiên chỉ nở nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu với Tô Mộ Nhu.
“Cảm ơn chị đã nhắc nhở!”.
Cậu không hề giải thích nhiều, nói xong liền quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thiên, Tô Mộ Nhu khẽ thở dài.
“Nguyệt Ảnh, tớ nói với cậu ấy những điều này, có phải quá tàn khốc rồi không?”.
Trong ánh mắt Đàm Nguyệt Ảnh không có chút vẻ thương hại hay đồng cảm, chỉ lạnh lùng nói: “Mộ Nhu, nói với cậu ta những điều này chẳng qua để cậu ta sớm nhìn rõ hiện thực mà thôi, chứ có gì tàn khốc đâu?”.
“Nếu để cậu ta không biết chuyện rồi đi đến bữa tiệc, bị Lạc Tư Đồ nhắm trúng, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm, như vậy mới là tàn nhẫn với cậu ta!”.
“Cậu ta và em họ Giai Lệ của cậu không phải người cùng đẳng cấp, nếu miễn cưỡng yêu nhau sẽ chỉ có đau khổ, tớ tin bản thân cậu ta cũng hiểu đạo lý này!”.
Đệ tử thiên tài của phái Lao Sơn này từng câu nói ra vô cùng mạch lạc, khiến Tô Mộ Nhu không thể không than tiếc.
Mắt Tô Mộ Nhu lóe sáng, hơi áy náy nói: “Diệp Thiên, ông nội tôi xuất thân quân nhân, xưa nay không nói chuyện lòng vòng. Nếu ông ấy nói lời nào quá nặng nề, tôi hi vọng cậu đừng để bụng”.
Nói đến đây, cô ta đổi giọng, mang khí chất của nữ hoàng thương nghiệp tỉnh Vân.
“Ông nội tôi nói chuyện thẳng thắn, nhưng đều là lời tận đáy lòng, chỉ suy nghĩ cho cậu. Tôi hi vọng cậu có thể tự cân nhắc, lựa chọn cẩn thận”.
“Giai Lệ không phải họ Tiêu, giống như tôi, tính ra chỉ là cháu ngoại của nhà họ Tiêu. Nhưng ông nội yêu thương mẹ của Giai Lệ, cũng xem Giai Lệ như cháu trong nhà, vì vậy ông tuyệt đối sẽ không để Giai Lệ bước lên vết xe đổ của cô tôi”.
“Tôi hi vọng sau khi tiệc mừng thọ lần này kết thúc, cậu có thể giữ khoảng cách với Giai Lệ”.
Diệp Thiên âm thầm lắc đầu, nhà họ Tiêu này đúng là nói năng y hệt nhau.
“Chị đang cảnh cáo tôi sao?”.
Cậu mỉm cười nhàn nhạt, nhìn Tô Mộ Nhu.
“Không phải cảnh cáo, là nhắc nhở”.
Tô Mộ Nhu nói tiếp: “Ngoài ra, tối nay, vị hôn phu của Giai Lệ là Lạc Tư Đồ sẽ đến Côn Thành. Cậu ta đã đặt một phòng King ở “Thủy Ngạn Minh Môn” trong khu phát triển Côn Thành, mời nhà họ Tiêu chúng tôi và những thanh niên trẻ tuổi tài cao ở gần Côn Thành, đến lúc đó tất nhiên sẽ là anh tài tụ hội”.
“Giai Lệ là một thành viên của nhà họ Tiêu, đương nhiên cũng sẽ tham gia. Hơn nữa, vì mối quan hệ của Lạc Tư Đồ, em ấy rất có khả năng sẽ là nữ chính của tối nay”.
Diệp Thiên nghe vậy không biểu lộ cảm xúc gì, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
“Vậy à? Thế thì sao?”.
Tô Mộ Nhu chăm chú nhìn lại, hạ giọng nói: “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nên tham gia!”.
“Nếu để Lạc Tư Đồ thấy thái độ của Giai Lệ đối với cậu…”.
“Cậu ta sẽ đánh cậu tàn phế!”.
“Xử tôi??”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy, lại không có phản ứng gì nhiều, chỉ hơi ngước mắt lên nhìn, cảm thấy khá thú vị.
“Cậu tưởng tôi đang đùa với cậu đấy à?”.
Tô Mộ Nhu lướt mắt nhìn tới, giọng nói trầm hơn.
“Lạc Tư Đồ ở tỉnh Vân chúng tôi có biệt danh là ‘thánh cổ phiếu nhỏ’, con người anh ta tính tình cao ngạo, vô cùng tự kiêu, nhưng lại rất có bản lĩnh!”.
“Vì tài năng của anh ta kinh người, nên rất ngông cuồng bá đạo, chưa bao giờ coi ai ra gì, chỉ thích mỗi Giai Lệ!”.
“Nếu để anh ta nhìn thấy Giai Lệ có cử chỉ thân mật với cậu, với bụng dạ hẹp hòi như anh ta nhất định sẽ liệt cậu vào danh sách tình địch, dùng mọi thủ đoạn để hủy hoại cậu!”.
Tô Mộ Nhu nhắc nhở với vẻ thiện chí: “Nhà họ Lạc ở tỉnh Vân có địa vị ngang với nhà họ Tiêu tôi, bố của Lạc Tư Đồ là Lạc Minh Thư là người giàu có nhất tỉnh Vân, nắm giữ khối tài sản hàng chục tỷ, trong tay còn có vài đội tàu chuyên nghiệp, hô mưa gọi gió ở vùng Trường Giang!”.
“Cậu cảm thấy với bản lĩnh của cậu, có thể chống lại được Lạc Tư Đồ hoặc nhà họ Lạc không?”.
“Cho nên tôi hi vọng cậu đừng tham dự bữa tiệc tối nay, thậm chí tốt nhất đừng để Lạc Tư Đồ biết có sự tồn tại của cậu, để tránh dây phải người mà cậu căn bản không thể giải quyết nổi!”.
Tô Mộ Nhu nói từng câu từng chữ đều xuất phát từ đáy lòng, cô ta thực sự suy nghĩ cho Diệp Thiên, không hi vọng Diệp Thiên đến nhà họ Tiêu chúc thọ rồi vì đó mà đắc tội với Lạc Tư Đồ một người bụng dạ hẹp hòi, thù dai.
Người đàn ông có biệt danh là “thánh cổ phiếu nhỏ” này cho dù cô ta có dây vào cũng sẽ đau đầu!
Đàm Nguyệt Ảnh ở bên cạnh hơi nheo mắt lại, cô ta muốn nhìn xem Diệp Thiên sẽ có phản ứng như thế nào.
Khuôn mặt Diệp Thiên chỉ nở nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu với Tô Mộ Nhu.
“Cảm ơn chị đã nhắc nhở!”.
Cậu không hề giải thích nhiều, nói xong liền quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thiên, Tô Mộ Nhu khẽ thở dài.
“Nguyệt Ảnh, tớ nói với cậu ấy những điều này, có phải quá tàn khốc rồi không?”.
Trong ánh mắt Đàm Nguyệt Ảnh không có chút vẻ thương hại hay đồng cảm, chỉ lạnh lùng nói: “Mộ Nhu, nói với cậu ta những điều này chẳng qua để cậu ta sớm nhìn rõ hiện thực mà thôi, chứ có gì tàn khốc đâu?”.
“Nếu để cậu ta không biết chuyện rồi đi đến bữa tiệc, bị Lạc Tư Đồ nhắm trúng, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm, như vậy mới là tàn nhẫn với cậu ta!”.
“Cậu ta và em họ Giai Lệ của cậu không phải người cùng đẳng cấp, nếu miễn cưỡng yêu nhau sẽ chỉ có đau khổ, tớ tin bản thân cậu ta cũng hiểu đạo lý này!”.
Đệ tử thiên tài của phái Lao Sơn này từng câu nói ra vô cùng mạch lạc, khiến Tô Mộ Nhu không thể không than tiếc.