Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giải quyết trong nháy mắt sao”

Độc Cô Cảnh Viêm tối mắt: “Cậu nói cái gì?”

Ông ta tu luyện 10 năm, từ tam tài nâng lên tới lục hợp là vì cuộc chiến ngày hôm nay, vậy mà có vẻ đối với Diệp Thiên nó chẳng là gì khiến ông ta cảm thấy vô cùng tức giận.

“Diệp Lăng Thiên, cậu ngông cuồng quá rồi đấy”.

Độc Cô Cảnh Viêm gầm lên, vùng ngực bắt đầu động đậy, vết kiếm trong nháy mắt hồi phục lại như thường.

Chân ông ta đạp mạnh, lĩnh vực Tu La của hai bên dao động. Ông ta lao lên dội thẳng xuống Diệp Thiên giống như một thiên thạch.

Đòn tấn công này mắt thường không thể nào bắt kịp tốc độ. Những người ở bên ngoài chỉ nhìn thấy đường sáng, bên trong lĩnh vực thì khói bụi bay ngập không gian.

“Bùm”

Cùng với tiếng nổ nặng nề vang lên, khói bụi dần lắng xuống, một bóng hình bay bật ra. Người bị đánh bật ra là Độc Cô Cảnh Viêm.

Trước đó ông ta dùng tốc độ để va chạm với Diệp Thiên và giờ đã bị đánh lui. Diệp Thiên vẫn chắp một tay sau lưng, giữ nguyên tư thế với vẻ mặt điềm nhiên như không hề cảm thấy bất kỳ sức uy hiếp nào từ đòn tấn công của đối phương.

“Độc Cô Cảnh Viêm, xem ra ông vẫn chưa thấy rõ được, giờ giữa tôi và ông là mối quan hệ trên dưới rồi”.

“Nếu ông vẫn muốn dùng cách tấn công thế này để chấn nhiếp tôi thì con đường đi của ông cũng chỉ tới đây thôi”.

Diệp Thiên nói xong khẽ chỉ điểm. Một đạo thần niệm hình thành nên một ngón tay cực lớn lao lên trước, ấn vào cơ thể của Độc Cô Cảnh Viêm.

Đan Thần Chỉ!

Mười năm qua, Diệp Thiên cũng đã nắm được kỹ pháp chiến đấu tuyệt thế do Thái Cổ Đan Thần tạo ra, chỉ có điều với tu vi hiện tại của Diệp Thiên mà sử dụng thì sẽ càng mạnh hơn Thái Cổ Thần Đan của năm xưa.

Ánh sáng của Hoàng Tuyền Hàn Khí lập tức bị chia làm hai. Độc Cô Cảnh Viêm bị Đan Thần Chỉ tấn công chính diện. Ông ta kêu hự một tiếng, kéo lê trong không gian về phía sau.

Diệp Thiên mới tung một chỉ điểm mà đã khiến Độc Cô Cảnh Viêm bị thương. Sức mạnh hai người thể hiện rõ ràng là chênh lệch rất lớn.

Những người đứng quan sát bên ngoài đứng ngồi không yên. Nhất là những tu sĩ biết được uy danh của Thương Thế Thần.

Trước đó Diệp Thiên đã giết chết ba người kế thừa võ thần, ép Thương Thế Thần phải bỏ chạy, thông tin đó được truyền đi khắp nơi, thế nhưng đều được phát đi từ Lăng Thiên Minh nên có nhiều cao thủ nghe mà không tin. Còn bây giờ, Diệp Thiên và Độc Cô Cảnh Viêm đối đầu trực diện, khiến cho mọi nghi ngờ của họ đã bị phá vỡ.

“Sao có thể chứ?”

Độc Cô Cảnh Viêm lau máu khó miệng. Trong thời gian ngắn ngủi mà ông ta đã bị tấn công hai lần khiến ông ta không thể hiểu được.

Mười năm trôi qua, ông ta mạnh lên không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ đối diện với Diệp Thiên ông ta lại chẳng khác gì con sâu cái kiến.

Diệp Thiên đối diện với ông ta dù chỉ vung tay vung chân nhưng sức mạnh lại vô cùng đáng sợ. Ông ta không thể tưởng tượng được, người trước đó phải dùng tới Hỗn Độn Thần Vực để chấn áp họ thì giờ sao anh lại có thể ung dung đến thế?

“Ông không cần quá kinh ngạc”.

Diệp Thiên nói: “Con đường tu tiên vốn biến hóa khôn lường. Kẻ mạnh chưa chắc luôn luôn mạnh, dù sao thì cũng có người vượt qua họ vào một ngày nào đó”.

“Ông xưng bá lâu quá rồi, ông tự nhận mình là kẻ trị vì vũ trụ mà quên mất...đạo lý không tiến thì lùi”

“Thứ ông nghĩ chỉ là làm thế nào để có thể củng cố vị trí bá đạo của mình”.

“Thứ tôi nghĩ là làm sao đột phá được chính mình, vượt qua bản thân của trước kia”.

Anh đưa tay phải ra, khẽ xuất chiêu với đối phương.

“Tới đi, Thương Thế Thần, có thể đây là lần cuối cùng tôi gọi ông rồi”.

“Tôi biết, ông còn vài con át chủ bài nữa, tung ra hết đi. Chỉ có khi đã cố gắng hết sức mà vẫn không làm gì được thì ông mới cảm nhận được khoảng cách giữa chúng ta”.

Câu nói của anh khiến đồng tử của ông ta co lại. Ông ta trầm ngâm rồi sau đó gầm lên.

“Diệp Lăng Thiên, đừng có đứng đó mà ăn nói linh tinh. Trước mặt tôi cậu chỉ là một thằng nhóc mà thôi. Tôi sẽ cho cậu thấy thành quả 10 năm khổ luyện của tôi”.

“Vụt”.

Trong nháy mắt, một luồng sát ý khủng khiếp phát ra từ cơ thể của ông ta. Luồng sát ý này không phải là ý niệm, cũng không phải là hư huyễn tinh thần mà vô cùng chân thực.

Sát ý giống như sóng đại dương chồng chồng lớp lớp cuốn tới trong lĩnh vực Tu La khiến cả bên trong như bị nhuốm đỏ.

Dù là thần phẩm độ kiếp mà bị nhiễm chút sát ý này thôi thì sẽ cũng bị tấn công thần phủ, mất đi ý chí.

Vậy mà giờ sát ý này đã phủ khắp cả không gian, tạo thành một biển sát ý nhấn chìm Diệp Thiên, có thể thấy sức mạnh của nó vô cùng khủng khiếp.

“Ồ”.

Cuối cùng Diệp Thiên cũng phải tái mặt, anh có thể cảm nhận được sát ý vô cùng chân thật chứ không phải được tạo ra từ thần niệm của ông ta. Mà nó được tạo ra từ chính cơ thể của Độc Cô Cảnh Viêm.

Cơ thể ông ta dường như hình thành nên một món vũ khí bằng sát ý vậy. Sát ý khủng khiếp như vậy, Diệp Thiên lần đầu được thấy.

“Điều này...”, bên ngoài lĩnh vực Tu La, Duẫn Tu Tuyệt tối sầm mặt, để lộ vẻ kinh hãi.

“Bách Sát Thần Ma Khu sao?”

Lạc Tông Diễm ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng run rẩy nhìn theo.

“Bách Sát Thần Ma Khu? Xếp vị trí số một trong thập đại trường sinh đạo thể?”

Duẫn Tu Tuyệt trầm mặt gật đầu: “Đúng vậy”

“Bách Sát Thần Ma Khu lần trước xuất hiện là hàng trăm nghìn năm trước, cụ thể là ai có thì đã không còn nghiên cứu nữa rồi. Thế nhưng có thể khẳng định, Bách Sát Thần Ma Khu vô cùng đáng sợ. Tương truyền chỉ cần xuất chiêu này ra thì có thể làm điên đảo tới một nửa sinh linh của vũ trụ. Và cuối cùng khiến chúng biến mất hoàn toàn".

“Điều càng đáng sợ hơn đó là Bách Sát Thần Ma Khu tạo ra sát ý mà có thể chuyển hóa không ngừng để cung cấp năng lượng cho người tạo ra. Trừ khi có thể tấn công được Bách Sát Thần Ma Khu, nếu không cơ thể này là vô địch và không bao giờ bị cạn kiệt”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK