Vô số người tập trung nhìn lên bầu trời phía trên vực sâu, một người đàn ông trung niên toàn thân tỏa ra ánh sáng màu tím đen, khuôn mặt tuấn tú cương nghị, đang chắp tay đứng đó.
Dưới chân người đó, một đám mây màu tím đen lặng lẽ lơ lửng, giống như thần tiên bay lên trời, cúi nhìn chúng sinh, khinh thường tất cả.
Trong con ngươi ông ta hiện lên dị tượng ba cánh hoa sen phân tán, lần lượt có ba màu tím, đen, trắng. Hơn nữa, ba cánh hoa sen này không ngừng luân phiên, nhẹ nhàng xoay chuyển trong mắt ông ta. Tu sĩ dưới thánh nhân chỉ nhìn vào con ngươi của ông ta đã cảm thấy linh hồn bị hút lấy, suýt thì khó mà kìm chế.
Đáng sợ hơn là uy áp to lớn tỏa ra từ trên người ông ta. So với mấy vị kim tiên bán bộ như Diệp Không Nhàn cộng lại, người này chỉ đứng đó đã đè ép khiến các cao thủ tu sĩ ở đây không thể động đậy, hơi thở tức nghẹn.
Diệp Thiên nhìn người đàn ông áo tím, nhất là khi nhìn gương mặt ông ta, vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm nghị, trong mắt có lửa giận dâng tràn.
Đúng lúc đó, trong trận doanh của tộc họ Diệp, mấy vị trưởng lão tộc họ Diệp kể cả Diệp Không Nhàn đều nhìn về phía người đàn ông áo tím, không khỏi kinh ngạc.
“Ông tổ?”.
Diệp Không Nhàn kinh ngạc kêu lên, sau đó không hề do dự quỳ giữa không trung, cúi rạp mình trước người đàn ông áo tím.
“Con cháu bất hiếu Diệp Không Nhàn kính chào ông tổ!”.
Không chỉ có Diệp Không Nhàn, sau ông ta, mấy vị trưởng lão tộc họ Diệp tu vi đạt đến thánh nhân thần phẩm cũng quỳ xuống trước người đàn ông áo tím, cúi sát mặt đất.
Diệp Huyền và Diệp Y Nhân không hiểu ra sao, nhưng thấy các trưởng lão cung kính thành khẩn giống như gặp thần linh như vậy thì cũng quỳ xuống.
Các cao thủ tu sĩ của Chân Vũ Thánh Môn, Hạo Nhiên Đạo Tông, Thiên Ma Điện, Nguyên Dương Phủ và những người ở xung quanh đều không hiểu ra sao. Nhưng nhóm người Duẫn Trường Thiên của tộc họ Duẫn chợt nhận ra gì đó, trong mắt toát ra vẻ ngạc nhiên khó đặt tên.
Đặc biệt là Duẫn Trường Thiên có vai vế lớn nhất trong tộc họ Duẫn, ông ta đưa tay chỉ vào người đàn ông áo tím, giọng nói trở nên khô sáp, cất tiếng khó khăn.
“Diệp… Kình… Thương?”.
Lời ông ta nói giống như thoát ra từ kẽ răng, từng từ từng chữ. Đó là sự kính nể đối với sức mạnh tuyệt đối, cùng với nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Ông ta là cháu ruột của Duẫn Tu Tuyệt, từng tận mắt chứng kiến thời đại thần tiên đánh nhau, cũng từng thấy phong thái tuyệt thế khi các cao thủ vũ trụ như Diệp Kình Thương và Duẫn Tu Tuyệt tranh đấu.
Sao ông ta có thể quên được cao thủ tuyệt đỉnh từng cạnh tranh với ông nội mình mấy trăm nghìn năm?
Gương mặt của người đàn ông áo tím giống hệt Diệp Kình Thương năm xưa. Cho dù đã qua mấy trăm nghìn năm, nhưng sao ông ta có thể nhận lầm được?
Người xung quanh nghe vậy cũng nhận ra, ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi, khó mà dời mắt khỏi người đàn ông áo tím.
Người này lại là Diệp Kình Thương, Kình Thương Đại Đế, ông tổ của tộc họ Diệp từng vang danh vũ trụ đó sao?
“Sao có thể như vậy?”.
Không ít tu sĩ cũng có vẻ kinh ngạc: “Nghe đồn Diệp Kình Thương đã chết từ mấy trăm nghìn năm trước, sao đột nhiên lại xuất hiện?”.
“Chẳng lẽ Diệp Kình Thương chưa chết, chỉ là vì nguyên nhân nào đó mà bị nhốt trong Táng Tiên Đàm sao?”.
Nhiều người bắt đầu âm thầm suy đoán, bọn họ biết dù là vì nguyên nhân gì thì khi tin tức Diệp Kình Thương chưa chết truyền ra, toàn bộ trung tâm Ngân Hà cho đến toàn vũ trụ sẽ chấn động.
Lúc này, trận doanh tộc họ Diệp là người vui nhất. Nhất là các trưởng lão có vai vế cực cao như Diệp Không Nhàn lại càng mừng rỡ, cả người run lên.
Mặc dù mấy trăm nghìn năm nay, tộc họ Diệp không ngừng có giọt máu mới xuất hiện chống đỡ vinh quang của tộc họ Diệp, đẩy gia tộc tiến về phía trước, nhưng vì không có Diệp Kình Thương tọa trấn, tộc họ Diệp trở nên thua kém năm tiên tộc còn lại, dần dần trở thành gia tộc đứng cuối trong lục đại tiên tộc.
Mỗi người trong tộc họ Diệp đều âm thầm than thở, nhưng lại không thể thay đổi được gì.
Lần này bọn họ đến Táng Tiên Đàm là vì nhận được tin mộ phủ của Diệp Kình Thương ở trong Táng Tiên Đàm, muốn lấy được vật truyền thừa của Diệp Kình Thương tăng cường thực lực cho tộc họ Diệp.
Nào ngờ bây giờ ông tổ của tộc họ Diệp lại đứng ngay trước mặt bọn họ?
Người đàn ông áo tím nhìn nhóm người Diệp Không Nhàn đang quỳ bái khóc lóc trước mặt mình, con ngươi ông ta khẽ dao động.
“Hóa ra các người là hậu duệ của ông ta?”.
“Hả?”, Diệp Không Nhàn nghe vậy thì cảm thấy hơi kỳ quái. Ông ta còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông áo tím bỗng nhếch miệng cười, gương mặt lạnh lùng.
“Đáng tiếc các người quỳ sai người rồi!”.
Dứt lời, người đàn ông áo tím vung tay, không hề do dự đánh về phía đám người tộc họ Diệp.
Diệp Không Nhàn và các vị trưởng lão tộc họ Diệp lập tức biến sắc, bọn họ không ngờ “ông tổ” nhà mình lại đột nhiên gây khó dễ cho bọn họ.
Trong chớp mắt, người đàn ông áo tím ra tay không hề báo trước, bọn họ không có chỗ nào để tránh, không kịp phản ứng.
May là đám người Diệp Không Nhàn đều có tu vi trên thánh nhân thần phẩm, Diệp Không Nhàn còn là kim tiên bán bộ. Ngay khi người đàn ông áo tím phát động tấn công, sức mạnh to lớn áp bức khiến cơ thể bọn họ tự sinh ra bản năng phản kháng. Sáu dải chân lực phóng ra từ trên đỉnh đầu bọn họ, hội tụ một chỗ, hóa thành tấm khiên sáu màu khổng lồ.
“Ầm!”.
Một chưởng của người đàn ông áo tím trông nhẹ nhàng không chứa bao nhiêu sức lực, nhưng khiên sáu màu giữa không trung lại bị đánh lõm vào, hiện lên năm dấu tay rõ rệt.
Sáu người nhóm Diệp Không Nhàn đồng thời chấn động, nôn ra máu, bay ngược về sau mấy nghìn mét.
Mặc dù sáu người bị thương nhưng chung quy cũng miễn cưỡng đỡ được đòn này, không lo lắng về tính mạng. Tuy nhiên, không còn sự bảo vệ của bọn họ, hai thiên kiêu trẻ tuổi của tộc họ Diệp là Diệp Huyền và Diệp Y Nhân lại có vẻ không chống đỡ nổi.
Dư âm sức mạnh từ đòn tấn công của người đàn ông áo tím lan thẳng về phía hai người. Với sức mạnh của ông ta, dù chỉ là dư kình cũng đủ để đánh nát Diệp Huyền tu vi thánh nhân nhất phẩm. Diệp Y Nhân thì càng không cần phải nói, cô ta là hóa thần nhị đạo, chỉ chạm vào chút thôi cũng ngọc nát hương tan.
Trong lúc hai người tuyệt vọng, tiếng xé gió như sấm vang lên, một luồng sáng màu đỏ máu lướt qua bên người bọn họ với tốc độ gấp bảy mươi lần âm thanh, đối chọi với luồng sức mạnh kia, nhấc tay đánh trực diện một quyền.
“Ầm ầm!”.
Tiếng động đáng sợ vang vọng đất trời, vào giờ phút này, toàn bộ Táng Tiên Đàm rung chuyển. Diệp Huyền và Diệp Y Nhân bị dòng khí mạnh mẽ của sức mạnh va chạm hất văng ra xa mấy trăm mét.
Bọn họ ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy một bóng người thẳng tắp, toàn thân bao phủ trong ánh sáng đỏ, đứng chắn trước mặt bọn họ.
Đó là Diệp Thiên!
Diệp Thiên dùng quyền mở đường, đỡ đòn tấn công, sau đó quay đầu nhìn người tộc họ Diệp, trầm giọng quát.
“Một đám ngu xuẩn, đúng là ngu không thể tả!”.
“Ông tổ tộc họ Diệp tu luyện Thượng Hợp Tiên Lực chứa đựng chính khí thiên địa. Người trước mắt toàn thân tràn đầy tà độc, sao có thể là ông tổ của các người?”.
“Cả chuyện này mà cũng không phân biệt được sao?”.
Nghe Diệp Thiên quát lên như vậy, đám người tộc họ Diệp chợt bừng tỉnh.
Trong mắt sáu vị trưởng lão dâng tràn sát ý, giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông áo tím.
“Tên khốn, dám mô phỏng vẻ ngoài của ông tổ tộc họ Diệp, mạo danh ông tổ?”.
“Hừ!”, người đàn ông áo tím chỉ cười khinh thường, trong mắt chứa đầy sự khinh miệt.
“Diệp Kình Thương là gì mà đáng để tôi mạo danh ông ta? Chẳng qua ông ta là một trong số ít người tôi từng gặp trong mấy trăm nghìn năm qua, cho nên mới sử dụng vẻ ngoài của ông ta mà thôi!”.
“Nghe rõ đây, tôi là chúa tể của một nửa Ngân Hà, tôi là Hỗn Độn Đan Ma!”.
Tuy người đàn ông áo tím mang vẻ ngoài của Diệp Kình Thương lúc trẻ, nhưng ông ta chính là đại địch mà mấy người Lạc Tông Diễm từng gặp: Hỗn Độn Đan Ma!
“Hỗn Độn Đan Ma? Chưa từng nghe qua!”.
“Dám mạo danh ông tổ, muốn chết!”.
Đám người Diệp Không Nhàn lại không hề biết gì về việc này. Sáu vị trưởng lão tộc họ Diệp hét lên, sau đó hai loại chân lực tuôn ra, hóa thành một bàn tay sáu màu to lớn, đè xuống phía Hỗn Độn Đan Ma.
“Một kim tiên bán bộ, năm thánh nhân thần phẩm?”.
Hỗn Độn Đan Ma còn không màng nhấc mí mắt lên: “Đúng là hữu danh vô thực!”.
Ông ta nhẹ nhàng đưa tay lên, một luồng năng lượng vũ trụ dâng lên từ đỉnh đầu ông ta, xé rách không gian màu tím đen, được ông ta nắm trong tay, sau đó tùy ý ném ra.
Luồng năng lượng vũ trụ này so với bàn tay che trời kia chẳng khác nào đom đóm so với ánh trăng.
Nhưng bàn tay che trời vừa tiếp xúc với năng lượng vũ trụ lại không chống đỡ nổi mà nổ tung thành mảnh vụn đầy trời.
Sáu vị trưởng lão tộc họ Diệp chấn động cả người, lồng ngực nổ tung thành lỗ thủng lớn máu thịt mơ hồ. Sáu người cùng rơi thẳng từ trên trời xuống, đập mạnh xuống vực sâu, không rõ sống chết.
Trong nháy mắt, tất cả im lặng. Người tự xưng là Hỗn Độn Đan Ma này chỉ tung ra một chiêu đã đánh cho một vị kim tiên bán bộ, năm vị thánh nhân ngũ phẩm không rõ sống chết, mất đi sức chiến đấu. Đây là sức mạnh gì?
Nhóm người Thanh Dương Thánh Giả đứng bên quan sát đều kinh hãi, không dám nói tiếng nào.
Lúc này, đôi con ngươi của Diệp Thiên cũng trở nên tối sầm.
“Độ kiếp kim tiên chân chính?”.