Đã một tuần kể từ ngày Diệp Thiên giết chết Dương Diệt Sinh, trong một tuần này, cậu đều ở bên cạnh hồ Long Sâm của sao Ly.
Còn Mai Nhược Lãnh cũng mặc áo trắng, đầu đội khăn trắng, quỳ bên cạnh hồ Long Sâm, giữ đạo hiếu với Dương U Minh, cách Diệp Thiên chỉ 10 mét.
Trong thời gian này, Diệp Thiên chưa mở mắt lần nào, tâm thần của cậu vẫn luôn trầm xuống, thần phủ trống rỗng, rót toàn bộ sức mạnh thần niệm vào Tỏa Thiên Nghiên.
Bởi vì trước đó Tỏa Thiên Nghiên thuộc sở hữu của An Hà Đạo, trên đó có ấn ký linh hồn của gã. Tuy linh hồn của An Hà Đạo đã tan biến, nhưng ấn ký linh hồn này vẫn còn rất mạnh. Muốn xóa nó vẫn có độ khó nhất định, cần không ít thời gian.
Trải qua mấy ngày luyện hóa, ấn ký linh hồn do An Hà Đạo để lại cũng dần mờ đi, chỉ còn một bước nữa, là Diệp Thiên có thể điều khiển hoàn toàn Tỏa Thiên Nghiên.
Mấy ngày nay, cứ thỉnh thoảng Mai Nhược Lãnh lại nhìn về phía hồ Long Sâm đang nổi sóng, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Diệp Thiên. Ở đây, cô ta cảm nhận được sự yên tĩnh chưa bao giờ có.
Nhìn Diệp Thiên lông mày nhíu chặt, hai bên tóc mai rịn ra giọt mồ hôi to như hạt đậu, đáy mắt Mai Nhược Lãnh lóe lên một tia cảm xúc khác thường.
"Người này lúc nào cũng gánh tất cả mọi chuyện trên vai".
Cô ta vừa nghĩ vừa lấy một chiếc khăn tay ra, khẽ chạm vào mặt Diệp Thiên, định lau mồ hôi cho cậu.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên vẫn luôn nhắm mắt ngưng thần bỗng đột nhiên mở mắt.
"Vù!".
Một luồng dao động thần niệm mạnh mẽ lan ra, khiến mặt hồ Long Sâm dấy lên ngọn sóng cao trăm mét. Tỏa Thiên Nghiên nhỏ bằng bàn tay lập tức bay lên trời, bắn ra một chùm sáng màu vàng khổng lồ, bao trùm phạm vi mấy chục trượng dưới mặt đất.
Từng bóng dáng lần lượt hiện ra trong màn sáng, chính là đám Phong Hậu, Độ Ách, Ôn Thắng Nam, chị em nhà họ Nhiễm.
Bọn họ đã bị kẹt trong Tỏa Thiên Nghiên nhiều ngày, bây giờ lại được nhìn thấy mặt trời, ai nấy đều có sự kích động muốn thở phào khoan khoái.
Mọi người đều ngoảnh lại nhìn Diệp Thiên, định cảm tạ ơn cứu mạng, nhưng cảnh tượng Mai Nhược Lãnh giơ tay lau mồ hôi cho Diệp Thiên lại đập vào mắt mọi người, khiến bọn họ sửng sốt.
Còn Mai Nhược Lãnh bị nhiều người nhìn như vậy, hiển nhiên cũng nhận ra gì đó, khuôn mặt đỏ bừng, rụt tay lại như bị điện giật.
Chứng kiến cảnh này, Phong Hậu và Độ Ách đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự cười nhạo trong mắt đối phương. Còn ánh mắt của mấy cô gái như Ôn Thắng Nam và chị em nhà họ Nhiễm thì lóe lên vẻ không vui.
Diệp Thiên thì không nghĩ nhiều như vậy, cậu nhìn mọi người, bình thản nói: "Tất cả không sao chứ?".
Phong Hậu gật đầu, sau đó dẫn theo mọi người bước tới, có chút cảm khái nói: "Lại được cậu cứu thêm lần nữa".
"Chuyện nhỏ thôi", Diệp Thiên mỉm cười, rồi giơ tay lên, thu Tỏa Thiên Nghiên giữa bầu trời vào bàn tay.
Độ Ách thấy thế mới lên tiếng: "Bây giờ Tỏa Thiên Nghiên này đã là vật vô chủ, tôi đề nghị bây giờ cậu hãy luyện hóa nó đi".
"Dù sao bảo vật này cũng vô cùng đặc biệt, ánh sáng tỏa ra từ nó có thể chia cắt không gian thành hai thế giới khác nhau, không hề liên quan đến nhau. E rằng dù là hóa thần cũng không thể cưỡng chế phá được kết giới nó tỏa ra".
"Hơn nữa bên trong nó tự hình thành một không gian, không nhìn thấy tận cùng, không thể biết rộng bao nhiêu".
"Nếu nắm được nó, thì chắc chắn sẽ có lợi ích rất lớn cho cậu".
Phong Hậu cũng phụ họa: "Đúng vậy, chúng tôi không rõ công năng cụ thể của Tỏa Thiên Nghiên này, nhưng tôi nhớ trước kia Hoàng Đế từng nói, Tỏa Thiên Nghiên không phải là cái tên vốn có của nó, nó chắc hẳn là thứ đến từ thế giới trung tâm Ngân Hà".
"Những thứ sinh ra từ nơi kia đều có uy năng cực kì lớn, có lẽ sau khi nắm được nó, cậu sẽ có thu hoạch bất ngờ".
Nghe những lời này của Độ Ách và Phong Hậu, Diệp Thiên gật đầu. Tuy cậu không biết công dụng thực sự của Tỏa Thiên Nghiên này, cũng không thấy An Hà Đạo dùng nó để đối địch, nhưng cậu luôn có cảm giác chắc chắn Tỏa Thiên Nghiên này không đơn giản như những gì nó thể hiện trước đó.
Tuy cậu vẫn chưa hoàn toàn nắm được Tỏa Thiên Nghiên, nhưng lại mơ hồ có dự cảm, dường như bên trong nó tồn tại kết cấu sức mạnh vô cùng kì diệu nào đó.
"Tôi sẽ tìm thời gian luyện hóa, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là thu dọn tàn cuộc".
"Dương Diệt Sinh bị tôi giết, sao Dương Thần cũng đã bị hủy hoại, chắc là cả ngôi sao tổ của Lang tộc vũ trụ, Huyết tộc vũ trụ, Thú Thần Giáo cũng bị Dương Diệt Sinh tàn sát. Việc tiếp theo nên làm thế nào thì các ông hãy tự sắp xếp đi".
Diệp Thiên ghét nhất là nhúng tay vào những việc như chỉnh hợp, thôn tính của các thế lực, còn Phong Hậu và Độ Ách đi theo Hoàng Đế rong ruổi Trái Đất, tung hoành Ngân Hà, đương nhiên là hay làm quen tay, giao cho bọn họ giải quyết thì cậu cũng được nhàn nhã.
Nghe khẩu khí của Diệp Thiên, Phong Hậu và Độ Ách biết cậu lại muốn làm một ông chủ mặc kệ, lập tức nở nụ cười bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu.
Nhưng một lát sau, dường như Phong Hậu nghĩ ra gì đó, trầm giọng nói: "Bốn thế lực là thần điện Thái Dương, Lang tộc vũ trụ, Huyết tộc vũ trụ, Thú Thần Giáo đã coi như sụp đổ hoàn toàn, chúng ta tiếp quản thì không vấn đề gì".
"Nhưng Thiên Thần Tông thì phải làm sao?".
Dù sao dải Ngân Hà cũng có năm đại giáo cường tộc tu tiên, giờ đã mất bốn, nhưng hình như Thiên Thần Tông vẫn còn tồn tại.
"Thiên Thần Tông sao?", Diệp Thiên nghe thấy thế, ánh mắt cũng lóe lên.
Để dung luyện Ngũ Linh Huyết Châu, Dương Diệt Sinh đã dùng máu của Lang tộc vũ trụ, Huyết tộc vũ trụ, tộc Đông Minh, thú tộc và nhân tộc, chỉ duy nhất không động đến Thiên Thần Tông này.
Nếu không phải Phong Hậu bất ngờ nhắc đến, thì cậu cũng quên béng dải Ngân Hà còn sự tồn tại là Thiên Thần Tông.
Vừa nhắc đến Thiên Thần Tông, ánh mắt Diệp Thiên liền trở nên lạnh lùng.
Bởi vì Athena, kẻ đầu sỏ khiến linh hồn của Hoa Lộng Ảnh bị thương, chính là đệ tử của Thiên Thần Tông.
Tính ra thì cậu vẫn chưa tính hết nợ nần với Thiên Thần Tông.
"Thiên Thần Tông tạm thời kệ đi".
Diệp Thiên trầm ngâm một lát rồi xua tay.
"Trước tiên các ông cứ lên kế hoạch làm sao tiếp quản ngôi sao tổ của thần điện Thái Dương, Lang tộc vũ trụ đi, còn Thiên Thần Tông thì tạm tha cho bọn họ".
"Chờ tôi luyện hóa xong Tỏa Thiên Nghiên, sẽ đích thân đến Thiên Thần Tông một chuyến".
Phong Hậu và Độ Ách nghe thấy thế đều gật đầu, không có dị nghị gì.
Phải biết rằng, Diệp Thiên đã đích thân đánh bại Dương Diệt Sinh thăng cấp lên hóa thần, nhìn khắp dải Ngân Hà này thì ai có thể địch lại cậu chứ?
Thiên Thần Tông chỉ xếp cuối trong số năm giáo phái cường tộc ở khu vực trung tâm dải Ngân Hà thì có thể gây ra sóng gió gì chứ?
Đúng lúc bọn họ bàn bạc xong xuôi, chuẩn bị quay về Hiiên Viên Điện sắp xếp, thì một luồng sáng xẹt qua chân trời như sao băng, để lại một vệt dài trong hư không.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, Phong Hậu kêu lên đầu tiên.
"Đây là... truyền tin tinh không?".
"Thủ đoạn của riêng Thiên Thần Tông".
Ông ta vừa dứt lời, hư không liền khẽ dao động, một tin tức văn tự hiện ra trong luồng sáng.
"Trong vòng một tháng, các tông tộc ở khu vực trung tâm dải Ngân Hà phải đến ngôi sao tổ của Thiên Thần Tông để triều bái, tuyên thệ trung thành!".
"Kẻ nào bất tuân sẽ bị đồ tông diệt tộc, tuyệt đối không nương tay!".
"Lạc khoản, Tiêu Thiên Thần!".
Khi nhìn thấy ba chữ cuối cùng, Phong Hậu và Độ Ách sửng sốt, sau đó hình như nghĩ ra điều gì, bọn họ đều biến sắc.
"Tiêu Thiên Thần? Là Tiêu Thiên Thần của 10 nghìn năm trước sao?".
"Tông chủ đời trước của Tiêu Thiên Thần?".