Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 2110

Tiếng thở hổn hển không dứt, ánh mắt mọi người chứa sự kinh hãi, tôn kính, ngưỡng mộ, thán phục, oán hận cùng đủ loại cảm xúc đổ dồn về thanh niên mảnh khảnh ăn mặc đơn giản, chẳng có chút gì đặc biệt kia.

Những vị thẩm phán trưởng mạnh nhất còn sót lại của viện trọng tài há hốc miệng, nhìn cảnh tro cốt của cấp trên bay trên đầu mình mà vần còn chưa hết mất hồn.

Hailey Ince, nữ thần lửa với đôi mắt xinh đẹp gần như ngơ ngác như có dòng băng lạnh chạy thẳng từ đầu xuống tận gót chân.

Bà ta vốn tưởng rằng mười sáu thẩm phán vương dùng đến mười sáu trận động quỷ này có thể giết chết Diệp Thiên để bà ta có thế trút bỏ nồi uất hận khi bị Diệp Thiên từ chối. Ai ngờ kết quả này thực khiến bà ta không cách nào tưởng tượng ra nổi.

Bà ta nhìn dáng người mảnh khảnh đứng thẳng tắp của Diệp Thiên, hồi ức quay về mấy tháng trước ở Tây Bắc Long Môn. Lúc đó, Diệp Thiên cũng y hệt như bây giờ, càn quét hết người trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, cuối cùng đạt đến đỉnh cao.

Thế nhưng hôm nay, Diệp Thiên lại còn làm được hơn cả thế! “Cậu ta thắng rồi!”

Lâm Hiểu Nguyễn và Catherine đứng chung một chỗ, chỉ cách nơi Diệp Thiên dùng một chiêu giết chết mười sáu thấm phán vương có vài phút đi bộ mà bọn họ tưởng như đã trải qua hết cả một thế kỷ.

Lâm Hiểu Nguyễn nhớ lại lần đầu gặp Diệp Thiên trên máy bay, cảm thấy cậu là một tên thích ba hoa. Cho đến sau này khi gặp lại Diệp Thiên, cô ta mới biết rõ thân phận của cậu.

Tất cả mọi thứ cứ như đã được định mệnh sắp đặt. Mà Diệp Thiên vẫn luôn nói sự thật, chỉ có cô ta là ếch ngồi đáy giếng, dùng đôi mắt hạn hẹp của mình nhìn thê’ giới.

Đây mới chính là vô địch! Diệp Thiên đạp vào hư không, thản nhiên xoay người nhìn về phía mấy vị thẩm phán trưởng còn lại của viện trọng tài. Trước đây ở Tây Bắc Long Môn, hai mươi tư vị thẩm phán trưởng tập hợp lấy mười lăm người vây giết cậu đã bị cậu giải quyết bằng hết, đến nay chỉ còn lại chín người.

Chín người này đứng cách xa Diệp Thiên đến cả trăm mét. Nhưng Diệp Thiên vừa mới liếc mắt qua, bọn họ đã thấy như bị tử thần chỉ điểm, toàn thân bị dọa sợ không dám cử động



“Trên người bọn họ đều có luồng sức mạnh của thẩm phán, chắc cũng là người của viện trọng tài!”

Diệp Thiên quét mắt: “Sáu người thuộc vương cấp, ba người nửa vương, miễn cưỡng thì cũng đủ để xem!”

Ánh mắt cậu không chút tình cảm nào, tay phải giơ lên móc về phía chín người bọn họ.

“Tôi với viện trọng tời vốn đã là kẻ thù không đội trời chung. Hôm nay mười sáu thẩm phán vương bại dưới tay tôi, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Tôi đương nhiên muốn viện trọng tài hoàn toàờn biến mất!”

“Giờ tôi cho các người hai sự lựa chọn. Một là chết chung với họ!”

“Hai là trung thành, nghe theo mệnh lệnh của tôi.”

“Các người có mười giây để đưa đáp án!”

Mỗi một người trong số chín bọn họ đều là cao thủ nổi tiếng lẫy lừng trong thiên hạ. Nhưng giờ đây đứng trước mặt Diệp Thiên, họ lại thấy bản thân như chú kiến nhỏ bé, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dẫm chết.

Nghe thấy lời của Diệp Thiên, họ chỉ hơi do dự lấy một lát, sau đó lập tức chắp tay cúi người.

“Xin Diệp Đế vương rộng lòng tha mạng, chúng tôi đều nguyện trung thành với cậu!”

Cửu Thiên quỳ gối trên thiên cung cũng chưa từng cúi thấp đầu đến vậy.

“Vậy à?”

Diệp Thiên cười khẽ rồi búng tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK