Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Cổ Đan Thần xuất hiện, đứng ở đằng sau Diệp Thiên, giống như một vị Phật trấn áp hư không. Khí tức đáng sợ quét xuống, kèm theo hương đan cuồn cuộn lan ra tứ phía.

Tần Tử Dương và Thiên Dưỡng Sinh nhìn ảo ảnh cao trăm trượng, vẻ mặt sửng sốt.

“Thái Cổ Đan Thần, lão già này, không phải ông đã biến mất khỏi thế gian từ lâu rồi sao, sao còn chưa chết?”.

Thái Cổ Đan Thần đối diện với hai người, ánh mắt nghiêm nghị, cười nhạt: “Thiên Dưỡng Sinh, Tần Tử Dương, hai con chó săn thần tử các người còn chưa chết, sao tôi có thể đi trước các người được?”.

“Hôm nay, tôi đến đây để lĩnh giáo xem các người học được gì từ hai lão già Cửu U và Nguyên Dương!”.

Nghe xong, bàn tay hư ảo của ông ta đưa lên, năm ngón điểm xuyết hư không. Vô số đan dược bỗng dưng xuất hiện, trong sự khống chế của ông ta hình thành một dòng sông đan thật dài.

“Đan Hà Lạc Cửu Thiên!”.

Thái Cổ Đan Thần từng dùng chiêu này trấn áp Hỗn Độn Tử Kim Đan ở Hỗn Độn Thần Vực, đánh nó hiện nguyên hình.

Bây giờ, tu vi của Diệp Thiên nâng lên thánh nhân nhất phẩm, ông ta là tồn tại dị tượng thiên địa của Diệp Thiên, thực lực cũng hồi phục hoàn toàn, quay trở lại độ kiếp thần phẩm.

Đòn tấn công này đánh ra, hư không tối đen méo mó dữ dội. Trong dòng sông đan, đan khí bùng phát như nước lũ, tràn về phía Tần Tử Dương.

Tần Tử Dương nghiêm túc hừ một tiếng, Tuyệt Thanh Minh trong tay chém ngang tới.

“Vù!”.

Một ánh kiếm màu tím quét ngang trời, trong đó mặt trời treo cao, ngay cả hư không tối đen cũng được chiếu sáng.

Ánh kiếm đâm thẳng vào đan khí trường long chảy xuôi. Hai bên đối chọi, đan khí trường long kêu lên một tiếng bi thảm, bị kiếm khí màu tím chém làm đôi.

“Hừ! Đan Thần lão quỷ, cho dù ông ở thời kỳ toàn thịnh cũng chỉ khiến tôi có chút kiêng dè mà thôi. Mặc dù bây giờ tu vi ông còn đó, nhưng lại không có thân xác, dựa vào đâu mà đối phó với tôi?”.

Tần Tử Dương chống kiếm đứng đó, ánh mắt ngạo nghễ, giống như chiến thần giáng lâm cửu thiên, vô địch một đời.

Thái Cổ Đan Thần tỏ ra bình thản, chỉ cười mỉm: “Đúng vậy, bây giờ tôi muốn thắng bà khó như lên trời”.

“Nhưng tôi chỉ cần kéo chân bà là đủ rồi!”.

“Kéo chân tôi?”, Tần Tử Dương nheo mắt, quay sang nhìn hư không bên cạnh, Diệp Thiên đã lao vào chiến đấu với Thiên Dưỡng Sinh.

Diệp Thiên không hề màu mè, trên đầu là ba đóa hoa không màu, mỗi quyền mỗi cước đều mang theo sức lực như sấm sét vạn cân. Mỗi quyền hạ xuống đều có thể đánh nát tinh hà, tiêu diệt hư không.

Khí tức sức mạnh đáng sợ liên tục lan ra, dù Thiên Dưỡng Sinh đã thúc đẩy sức mạnh của Cửu Thiên Ma Vương Thể lên đến cực hạn, nhưng vẫn bị đánh lùi liên tục. Lớp vảy giáp màu đen trên người không ngừng vỡ nát, bên ngoài cơ thể đã tràn đầy vết máu màu xanh nhạt.

“Kéo chân tôi để tên nhóc họ Diệp kia kịp tới đánh phá sao?”.

Tần Tử Dương nghiêm mắt, sau đó lại cười nhạt.

“Đan Thần lão quỷ, ông nghĩ dựa vào năng lực của thằng nhóc đó là có thể đánh bại Thiên Dưỡng Sinh sao?”.

“Chẳng lẽ ông nghĩ người kế thừa thần cách chỉ có hư danh?”.

Thái Cổ Đan Thần nghe nói thì quay đầu nhìn, quả nhiên Thiên Dưỡng Sinh dần dần lùi lại bỗng nhiên bùng nổ.

Chân ông ta đạp hư không phía sau, trong mắt bỗng lóe ra tia sáng sắc bén. Sau đó, vảy giáp màu đen bên ngoài cơ thể ông ta chủ động nổ tung, hóa thành mảnh vụn màu đen đầy trời. Mảnh vụn bay về phía sau, ngưng tụ phía sau ông ta.

“Soạt!”.

Đôi cánh đen vốn chỉ rộng khoảng một trượng dưới sự tăng thêm của mảnh vụn màu đen lập tức to ra trăm trượng. Cơ thể ông ta cũng cao lên, bành trướng vô hạn, trên hai mắt lại có bốn con mắt đen như mực chồng lên nhau, xuất hiện hình thái của bản thể Lục Mục Thiên Ma.

“Cửu Thiên Ma Vương Thể, Lục Mục Ma Quang!”.

Sáu con mắt của ông ta đồng thời chớp nháy, sáu tia sáng màu đen bắn ra hư không, sau đó sáu luồng sáng tụ thành một, to đến mấy chục trượng, bắn về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên không tránh không né, bay ngang trời, uy lực của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể tẫn hiện, đánh ra một quyền.

“Ầm ầm!”.

Tia sáng màu đen khổng lồ bị nắm đấm của Diệp Thiên đánh trúng chính diện lập tức rung chuyển dữ dội, xuất hiện vết nứt ở đoạn đầu rồi nhanh chóng lan ra phía sau, dần dần tan rã.

Bản thân Diệp Thiên cũng bị lực phản chấn của tia sáng đó đánh bay về sau, lùi lại liên tục.

Đợi cậu đứng vững lại thì phát hiện trên nắm đấm của mình hiện lên khí đen đặc quánh như mực, không ngừng chui vào trong da thịt cậu. Luồng khí đen được màu sắc sao trời của cánh tay cậu tôn lên càng bắt mắt vô cùng, trong đó như có vô số yêu vật ma linh lượn lờ, gặm nhấm máu thịt cậu.

Chứng kiến cảnh đó, Diệp Thiên hừ một tiếng, chân lực hỗn độn trong cơ thể tuôn ra bao phủ cánh tay, muốn nuốt chửng ma khí màu đen.

Nhưng đúng lúc đó, một làn gió lướt qua bên tai cậu, sau lưng cậu lại xuất hiện một bóng người từ lúc nào không hay.

Lục Mục Thiên Ma!

“Thằng nhóc, Vạn Cổ Hỗn Độn Thể đúng là rất khó giải quyết, bàn về thân xác, tôi không bằng cậu!”.

“Nhưng chênh lệch về sức chiến đấu không chỉ dựa vào thân xác là có thể bù đắp, tôi tu luyện Cửu U Ma Khí hơn triệu năm, cậu tu luyện chân lực hỗn độn chỉ mới mười mấy năm thì sao có thể so sánh?”.

Ông ta cười nhạt, trong lúc nói, tay đã ấn vào vị trí tim từ sau lưng Diệp Thiên.

“Hắc Nhân Ma Kình!”.

“Ầm!”.

Lòng bàn tay của Thiên Dưỡng Sinh đột nhiên tỏa ra sức mạnh màu đen. Sức mạnh màu đen này xuyên qua Vạn Cổ Hỗn Độn Thể của Diệp Thiên, lan ra các cơ quan nội tạng, đến thẳng tim.

Đây là Hắc Nhân Ma Kình mà ông ta khổ tu vô số năm tháng, dùng tinh hoa của Cửu U Ma Khí ngưng tụ. Cho dù là đạo thể trường sinh bị khí kình này xâm nhập cũng sẽ hóa thành hủ mục trong nháy mắt. Sức mạnh trong tay ông ta giống như laser từ găng tay của Iron Man phóng ra, chỉ có tấn công khoảng cách gần mới có công hiệu mạnh nhất.

“Ầm!”.

Trong cơ thể Diệp Thiên phát ra tiếng nổ trầm trọng, bản thân cậu bay tới phía trước, nôn ra máu.

Chỉ trong nháy mắt vừa rồi, Hắc Nhân Ma Kình đã đánh vào tim cậu, tâm mạch xung quanh hầu như bị nuốt chửng ăn mòn trong nháy mắt, nhanh chóng vỡ ra.

Không còn tâm huyết chống đỡ, màu sắc sao trời bên ngoài cơ thể Diệp Thiên biến mất nhanh chóng, sau đó nhiều khí đen dâng lên khắp toàn thân, dần dần nuốt chửng cơ thể, lan về phía thần phủ đại não.

“Ha ha!”.

Nhìn cảnh đó, Thiên Dưỡng Sinh cười điên cuồng.

“Đây là Vạn Cổ Hỗn Độn Thể sao, cũng chỉ được như vậy, xem ra là Hắc Nhân Ma Kình của tôi vẫn hơn một bậc”.

“Gì mà đạo thể hoang cổ, không đáng đồng nào!”.

Tần Tử Dương cũng nở nụ cười lạnh nhạt, nhìn về phía Thái Cổ Đan Thần: “Đan Thần lão quỷ, đây là chúa công của ông sao?”.

“Hai người vốn không có phần thắng!”.

Thái Cổ Đan Thần, nhìn thấy Diệp Thiên bị thương nặng nhưng trên mặt lại không hề lo lắng, ngược lại hiện lên vẻ giễu cợt.

“Các người thân là người kế thừa thần cách thì nên biết đạo thể hoang cổ có ý nghĩa gì!”.

“Cho dù Vạn Cổ Hỗn Độn Thể của chúa công vẫn chưa tu đến viên mãn, nhưng dựa vào đòn tấn công của các người thì có thể có tác dụng gì?”.

“Các người không hiểu, cậu ấy của bây giờ đối chiến với các người sớm đã đứng ở thế bất bại!”.

“Ồ?”, Tần Tử Dương nhíu mày, trong lòng dâng lên sự nghi hoặc.

Ngay lúc này, Diệp Thiên sắp bị khí đen bao bọc đột nhiên nhếch miệng cười.

“Keng!”.

Tiếng vang khẽ vang lên từ bên ngoài cơ thể Diệp Thiên, sau đó bóng tối hư vô ở xung quanh chỉ còn đốm trắng hiện ra, điểm xuyết trên đó.

Cơ thể Diệp Thiên biến mất, thay vào đó là ánh sao hỗn độn lung lạc cả Hỗn Độn Thần Vực.

Giọng nói của Diệp Thiên vang lên.

“Vạn cổ ngưng thân!”.

“Hôm nay tôi tự hóa hỗn độn!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK