Trong con đường không gian, những ngôi sao lấp lánh soi sáng, toàn bộ cảnh tượng trước mắt đều như vậy.
Tây Huyền và Thường Phong đứng bên cạnh Diệp Thiên. Trước mắt chính là thiên hà Xích Minh, một tinh cầu mang tên sao Viêm.
Thiên hà Xích Minh tương quan với hệ Ngân Hàn, được coi là hai tinh hệ hàng xóm. Chỉ có điều càng đến gần thiên hà Xích Minh thì Tây Huyền và Thường Phong càng cảm thấy căng thẳng.
Dù sao thì họ đã rời khỏi thiên hà Xích Minh quá lâu rồi, thời gian đó đủ để thay đổi cả một thời đại. Người thân, kẻ địch của họ còn mấy người còn sống? Tông môn của họ có còn tồn tại hay không thì tới giờ này ai cũng biết cả.
Cuối cùng, sau tầm 10 phút thì họ cũng tới. Trước mắt họ xuất hiện một đường sáng màu trắng, ba người nhảy ra.
“Đây chính là sao Viêm của thiên hà Xích Minh sao?”
Đập vào mắt họ là đất đỏ. Nhìn ra xa là một vùng cằn cỗi. Trong phạm vi hàng trăm nghìn mét đều không nhìn thấy cây cối, duy chỉ có hoang mạc, thậm chí là có cả xương người và thú rải rác khắp nơi. Nơi này hoang tàn đến thê lương.
Diệp Thiên quay qua nhìn Tây Huyền và Thường Phong. Theo như họ nói thì bọn họ từng liên thủ xây dựng tông môn ở đây. Ngôi sao tổ của tông Phương Huyền theo như miêu tả của họ chính là sao Viêm vô cùng trù phú, phồn vinh chứ sao lại thành ra thế này?
Lúc này biểu cảm của hai người họ rõ ràng là lúng túng Họ nhìn xung quanh không một bóng người với khuôn mặt tối sầm.
“Ở đây đúng là sao Viêm nhưng sao lại thành ra thế này chứ?”
Tây Huyền cố gắng giữ bình tĩnh thế nhưng ông ta có thể cảm nhận được xung quanh không hề có sự sống.
Dưới chân ông ta là đất đỏ, đây là loại đất đặc biệt của sao Viêm, nổi tiếng là dồi dào linh lực. Thế mà giờ đây tất cả chỉ còn màu chết chóc, không còn chút sinh khí nào nữa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Thường Phong cũng tái mặt. Sao Viêm từng được họ tự tay cải tạo, là ngôi sao tổ của tông Phong Huyền. Có thể nói đây chính là quê hương của họ. Bạn bè người thân của họ phần lớn đều ở đây.
Thế mà bây giờ sao Viêm thay đổi hoàn toàn khác khiến họ có dự cảm chẳng lành. Sao Viêm đã gặp phải chuyện gì vậy?
“Đừng vội”, Diệp Thiên nhìn họ: “Chúng ta đi một vòng xem có phát hiện ra được gì không”.
Cậu không vội tới Vân Đỉnh Thiên Cung mà vì dù sao nó cũng nằm ở thiên hà Xích Minh này, cậu đi lúc nào cũng được. Cậu cảm thấy tò mò với những gì xảy ra ở sao Viêm này hơn.
Dù sao thì sự thay đổi về linh lực cùng môi trường sống ở đây không hề tự nhiên. Có rất nhiều điểm kỳ lạ.
Mà muốn thay đổi một nơi như thế này không phải là chuyện một sớm một chiều, cần cả trăm, cả nghìn năm.
“Đi thôi”, Tây Huyền và Thường Phong cũng nhìn nhau sau đó đi cùng Diệp Thiên.
Hai người đi với tốc độ nhanh nhất. Đi hết chỗ này đến chỗ khác nhưng điều khiến họ ngạc nhiên đó là dù có đi bao xa thì vẫn không thấy một bóng người nào. Dưới chân họ vẫn là hoang mạc và tử khí.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Tây Huyền và Thường Phong đã hoàn toàn đơ người. Sao Viêm quen thuộc của họ sao lại thành ra thế này chứ.
Diệp Thiên thì dừng lại: “Để tôi kiểm tra xem”.
Cậu nhìn ra xa, dùng thần niệm và sự gia trì của Càn Khôn Luyện Thần Ấn tạo thành một mạng lưới phóng ra bốn hướng.
Lực tinh thần bây giờ của cậu nếu không dùng để đối đầu với kẻ địch thì dùng để cảm ứng và thăm dò. Nó có thể thăm dò tới phạm vi hàng nghìn kilomet.
Kích cỡ của sao Viêm tương đương trái đất. Đường kính tầm ba triệu km. Diệp Thiên chỉ cần dùng nhất niệm là có thể bao trùm được một phần sau sao Viêm. Tin tức cũng được gửi về cực nhanh.
“Đi thôi, phía bắc có một thành phố, bên trong có người”
Diệp Thiên hô lên. Tây Huyền và Thường Phong cũng bừng tỉnh. Họ hóa thành ba đường sáng bay tới phía Bắc
Tầm năm phút sau, một thành phố lớn xuất hiện trong tầm mắt của họ. Rất nhiều tòa nhà được xây dựng ở đây, nhìn vô cùng hiện đại. Thế nhưng tất cả đều mọc rêu hoặc phủ bụi, những con đường hầu như không thấy bóng dáng ai. Xung quanh thành phố là những đống đổ nát, nhìn có vẻ như nó đã được bỏ không từ lâu.
Tây Huyền và Thường Phong nhifnv ào vị trí trung tâm và đanh mắt.
Trung tâm có một tòa lầu cao tầm mười tám tầng. Trên lầu có treo một bước tranh long phượng vô cùng trang nghiêm, một nửa bức tường đã bị đổ sụp.
“Đó là Long Phượng Thập Bát Lầu”.
“Đây là thành phố Long Phượn sao?”
Tây Huyền và Thường Phong bừng tỉnh, tái mặt.
Thành phố Long Phượng là một trong những thành phố phồn hoa nhất của sao Viêm. Ở đây dân số lên tới 80 triệu người và cũng là khu vực quan trọng của tông Phong Huyền.
Giờ sao nó lại hoang tàn thế này chứ?
“Mau đi thôi”
Đúng lúc này trên một con đường xuất hiện một tiếng hét. Hai người thanh niên xuất hiện
Đó là một nam một nữ, trông rất trẻ, họ mặc phục sức giống nhau, toàn là màu đỏ, ở ngực cũng có hình của ngọn lửa và phượng hoàng.
Hai người xuất hiện, tạo thành một vệt khí dài trong không gian. Tu vi của họ thuộc kỳ tiên thiên, với tuổi như này mà đã đạt tới tu vi như vậy thì thiên phú cũng không tệ.
Chỉ có điều khuôn mặt của họ khá dữ dằn, họ chạy bạt mạc. Sau lưng họ là mười mấy bóng hình khác đang đuổi theo họ.
Mười mấy người này đều có tu vi từ tiên thiên đỉnh phong trở lên. Kẻ đi đầu đã đạt tới nhất phẩm kim đan. Với đội quân thế này thì họ đủ để chấn nhiếp một ngôi sao trong hệ Ngân Hà rồi.
“Hai đứa nhãi nhép, định chạy à?”, tu sĩ kỳ kim đan cười lạnh ùng.
“Đuổi theo bọn bay ba ngày rồi, giờ vẫn còn định chạy sao?”
“Thứ mà Vân Đỉnh Thiên Cung muốn thì chắc chắn phải có được”
“Tông Phong Huyền các người sắp biến mất rồi mà còn dám đối đầu à”
Dứt lời đối phương phóng ra một đường sáng dị thường lao đi với tộc đố cực nhanh chặn đứng đường đi của hai người kai.
Đúng lúc này Tây Huyền ở bênh cạnh Diệp Thiên đột nhiên ra tay.