Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm!”.

Luồng sáng xuyên qua thông đạo không gian, nặng nề hạ xuống đất, xung quanh bụi bay mù mịt. Một bóng dáng đã đứng trước mặt, cách Dương Diệt Sinh và An Hà Đạo mấy chục mét.

“Diệp Lăng Thiên?”.

Nhìn thấy người mới đến, ánh mắt An Hà Đạo hơi đanh lại, tỏ vẻ kinh ngạc.

Diệp Thiên mặc trường sam màu trắng, sau lưng cõng một tấm biển bằng đồng xanh, chính là tấm biển treo ở cửa chính trụ sở Hiên Viên Điện.

Cậu tháo tấm biển đồng xanh ra, sau đó giơ bàn tay lên, nặng nề đặt nó xuống mặt đất của thần điện Thái Dương.

“Trận chiến hôm nay là để giải quyết tất cả ân oán!”.

“Dù là của Hiên Viên Điện, của tôi, hay là của Trái Đất, tôi cũng sẽ trả hết cho các ông!”.

Tấm biển của Hiên Viên Điện ghim sâu vào mặt đất chỗ cửa chính của thần điện Thái Dương, giống như lúc trước Hoàng Đế tìm tới sao Dương Thần, quyết một trận đỉnh phong với Dương Diệt Sinh.

Chỉ là nhân vật chính của trận chiến lần này đổi thành Diệp Thiên.

Dương Diệt Sinh hơi ngước mắt lên, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt hứng thú, tính ra, đây là lần đầu tiên ông ta và cậu gặp nhau chính thức.

“Xem ra Dương U Minh đã nói cho cậu biết vị trí của thông đạo không gian, nên cậu mới có thể đến sao Dương Thần nhanh như vậy”.

Ông ta gần như không cần đoán đã biết tất cả.

“Đương nhiên rồi, loại khốn nạn giết thầy giết anh như ông, tôi chắc chắn sẽ ngay lập tức tìm tới để giải quyết!”.

Giọng nói của Diệp Thiên lạnh tanh, trong lúc nói, ánh mắt cậu cũng kín đáo liếc về phía Mai Nhược Lãnh, gần như thu mọi tình hình vào đáy mắt.

Đúng lúc này, Mai Nhược Lãnh cũng ngoảnh lại nhìn Diệp Thiên, ở Tinh Ngân Chi Nhãn, cô ta được Diệp Thiên cứu, còn bây giờ, vào lúc cô ta tuyệt vọng nhất, đánh mất tất cả dũng khí để tiếp tục sống, thì vẫn là người đàn ông này đứng trước mặt cô ta.

“Xoẹt!”.

Ngay sau đó, tiếng nổ vang rền thiên địa, bàn chân Diệp Thiên giẫm mạnh xuống đất, khiến bụi bay lên trăm mét, còn cậu thì lao thẳng về phía trước với tốc độ gấp 15 lần tốc độ âm thanh.

Nhưng không phải là tấn công Dương Diệt Sinh hay An Hà Đạo, mà mục tiêu của cậu là Mai Nhược Lãnh.

“Vù!”.

Chỉ trong chớp mắt, cậu đã đến trước mặt Mai Nhược Lãnh, chìa tay ra, định ôm lấy cô ta vào lòng.

Dương Diệt Sinh đứng ngay bên cạnh Mai Nhược Lãnh, thấy Diệp Thiên xông đến vẫn dửng dưng như không, dường như không định làm gì.

Nhưng khi bàn tay Diệp Thiên sắp chạm vào Mai Nhược Lãnh, một nắm đấm mang theo màu trắng xám đánh từ bên cạnh tới. Trời đất lập tức nổi cuồng phong, kình lực quét tới, nổ ầm ầm bên tai Diệp Thiên.

“Bốp!”.

Diệp Thiên lập tức có phản ứng, lật tay lại, giơ lên đón đỡ trực diện.

Một luồng lực đạo mạnh mẽ khiến cánh tay cậu tê rần, cả người cũng bị đánh chếch sang bên cạnh, lùi lại cả trăm mét.

Khi hoàn hồn lại, cậu phát hiện bên cạnh An Hà Đạo lại có thêm một người nữa.

An Hà Đạo!

“Diệp Lăng Thiên, cậu đừng quên tôi còn đang ở đây!”.

“Muốn cứu người khỏi tay chúng tôi, cậu có bản lĩnh đó sao?”.

Ánh mắt An Hà Đạo lạnh tanh, nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

“Từ trước đến nay tôi chưa từng thực sự ra tay với cậu, hôm nay cậu đã đến sao Dương Thần, thì đây sẽ là nơi chôn cậu!”.

Dứt lời, một luồng chiến ý dâng lên trong mắt gã. Gã còn chưa ra tay, Diệp Thiên đã cảm nhận được một luồng dao động cực kì nguy hiểm, không gian quanh người gã lập tức tràn ngập kiếm ý, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

“Giao cho cậu đấy!”.

Dương Diệt Sinh đưa mắt ra hiệu với An Hà Đạo, sau đó túm lấy Mai Nhược Lãnh, thân hình chợt động, lao về phía đỉnh điện chính của thần điện Thái Dương. Năm quả cầu máu vẫn đang lơ lửng giữa không trung. Dương Diệt Sinh vừa có hành động, Diệp Thiên liền nắm bắt được rõ ràng, từ ký ức của Dương U Minh, cậu biết thần điện Thái Dương có một loại cấm thuật tên là “Ngũ Linh Huyết Châu”.

Loại cấm thuật này cần tìm kiếm thu thập năm loại sức mạnh huyết mạch khác nhau, sau đó thêm máu của nhân hoàng, dung luyện năm loại sức mạnh huyết mạch này thành một thể, biến thành Ngũ Huyết Linh Châu.

Người nuốt Ngũ Linh Huyết Châu sẽ có được năng lượng cực kỳ khủng khiếp, có thể sánh với tinh thể của một tiểu hành tinh. Diệp Thiên biết, chắc hẳn Dương Diệt Sinh muốn dùng bí thuật này để có được năng lượng khổng lồ, thăng cấp lên hóa thần.

Nếu để ông ta thành công, thì đây chính là tai họa thực sự của dải Ngân Hà.

Khoảnh khắc Dương Diệt Sinh động thân, Diệp Thiên liền định đuổi theo, ngăn ông ta lại. Nhưng cậu đang định bay lên, thì một bàn tay mang theo chân lực to lớn đã giáng từ trên trời xuống.

“Đối thủ của cậu là tôi!”.

An Hà Đạo đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng.

Trên bầu trời, một vầng dương chói chang dần nhô lên, chưởng ấn khổng lồ này hạ từ chính giữa vầng dương xuống, to hơn nghìn mét, bao trùm cả Diệp Thiên bên trong.

Tuyệt học của thần điện Thái Dương, Dương Thần Chưởng!

“Tam hoa tụ đỉnh!”.

Giờ phút này, Diệp Thiên không do dự chút nào, ba đóa hoa không màu trên đỉnh đầu đồng thời bung nở.

“Vù!”.

Không gian xung quanh rung chuyển dữ dội, còn khí tức của Diệp Thiên cũng lập tức bùng nổ, cậu nắm chặt năm ngón tay lại, đấm một quyền về phía chưởng ấn trên đỉnh đầu.

Kiểu thứ 6 của Tam Tuyệt Quyền, Vãn Thiên Khuynh!

Vừa ra tay đã là kiểu mạnh nhất của Tam Tuyệt Quyền!

Bởi vì Diệp Thiên biết, cậu không thể tiếp tục kéo dài, mà phải tốc chiến tốc thắng.

“Ầm!”.

Quyền kình khủng khiếp nhô khỏi đất lao lên, va chạm trực diện với bàn tay mang theo chân lực to lớn, năng lượng cuồn cuộn lan ra. Những nơi nó đi qua đều nổ tung thành đống đổ nát, toàn bộ lớp đất ở cửa chính thần điện Thái Dương đều bị hất bay đi.

Sóng xung kích năng lượng khiến rất nhiều kiến trúc của thần điện Thái Dương sụp đổ, lan thẳng đến điện chủ ở chính giữa thần điện Thái Dương mới bị Dương Diệt Sinh phất tay áo, làm cho trở nên vô hình.

Còn cơ thể Diệp Thiên cũng hơi lảo đảo, bàn chận lún sâu xuống đất. Trên bầu trời, An Hà Đạo cũng lộn một vòng, lùi lại mười bước.

Diệp Thiên hơi nhíu mày, cậu không ngờ kiểu mạnh nhất của Tam Tuyệt Quyền được thi triển nhờ tam hoa tụ đỉnh lại không thể nghiền nát được An Hà Đạo.

Mà không biết rằng An Hà Đạo cũng thầm kinh ngạc trong lòng.

Bởi vì nguyên anh thần phẩm là cảnh giới gần với hóa thần nhất, mà nguyên anh thần phẩm cũng phân chia mạnh yếu.

Cái gọi là hóa thần chính là “vũ hóa thành thần”, cũng tức là muốn hóa thần thì phải trải qua sự lột xác biến đổi.

Mà sự lột xác biến đổi này sẽ bắt đầu từ lúc bước vào nguyên anh thần phẩm. Mỗi lần lột xác biến đổi đều giống như thay da đổi thịt, sức mạnh sẽ lên một tầm cao mới.

Muốn sở hữu khả năng lên hóa thần thì phải trải qua chín lần lột xác biến đổi, còn được gọi là Thần Anh Cửu Biến.

Giống như Dương U Minh thi triển bí pháp có thể miễn cưỡng đạt nguyên anh thần phẩm, coi như Thần Anh Nhất Biến.

Còn Thiên Luân mạnh hơn Dương U Minh một chút, miễn cưỡng đạt tới Thần Anh Nhị Biến.

An Hà Đạo thì hơn cả hai người này, đang ở cảnh giới Thần Anh Thất Biến, trước mặt gã, dù là Dương U Minh thi triển bí pháp, hay Thiên Luân có thực lực tăng vọt, cũng chỉ là con kiến, gã có thể đánh bại dễ dàng.

Tuy Diệp Thiên đánh bại Thiên Luân khiến gã kinh ngạc, nhưng vẫn chưa thể khiến gã coi trọng, nhưng bây giờ, một quyền tam hoa tụ đỉnh của Diệp Thiên lại khiến gã cảm nhận được áp lực.

“Tu vi kim đan thần phẩm, sau khi thi triển tam hoa tụ đỉnh mà có thể đánh lui Thần Anh Thất Biến sao?”.

Gã lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên sự ghen ghét.

Tam hoa tụ đỉnh này quả thực là bảo vật quý hiếm trong vũ trụ, gặp được chứ không cầu được.

Diệp Thiên và An Hà Đạo bốn mắt nhìn nhau, tia lửa vô hình bắn tung tóe trong không trung, hai người đều coi đối phương là kẻ địch nguy hiểm.

Đúng lúc này, điện chính của thần điện Thái Dương bỗng vang lên một tiếng hét thảm thiết đau đớn, Diệp Thiên ngoảnh lại nhìn, đồng tử co lại.

Chỉ thấy trên điện chính, bàn tay của Dương Diệt Sinh đã ấn lên đỉnh đầu Mai Nhược Lãnh, một luồng tinh huyết màu vàng dần hiện ra trên đỉnh đầu cô ta, hóa thành một giọt máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK