Hai vị trấn phủ sứ bị giết, đồng nghĩa với việc sức chiến đấu đỉnh cấp của bọn họ ở sao Viêm đã tổn thất một phần ba. Nếu tin này truyền về Vân Đỉnh Thiên Cung thì chắc chắn năm vị cung chủ sẽ nổi giận.
Nghĩ đến hậu quả sắp phải gánh chịu, Vương Tu Thần lại càng giận dữ hơn. Bây giờ ông ta chỉ muốn dốc hết sức lực để trấn áp Diệp Thiên, sau đó đưa cậu tới Vân Đỉnh Thiên Cung, giao cho năm vị cung chủ xử lý.
"Hóa thần giả?".
Vương Tu Thần ra tay, cuối cùng ánh mắt Diệp Thiên cũng biến đổi.
Tuy hóa thần giả đã không còn là đối thủ của cậu, nhưng đó là trong điều kiện khai mở tam hoa tụ đỉnh. Nếu không dùng tới tam hoa tụ đỉnh và Phệ Thiên Trường Sinh Thể thì cậu vẫn phải mất chút sức mới đánh bại được hóa thần giả.
Mắt thấy chưởng này của Vương Tu Thần phong chấn thiên địa, hóa thành chiếc lồng chân lực ập xuống, Diệp Thiên nhếch môi, nở nụ cười khẩy.
"Nếu là một tháng trước, có lẽ tôi còn mất chút sức lực, nhưng bây giờ thì hóa thần giả chẳng là cái thá gì đối với tôi rồi".
Cậu khẽ nói, thần mang trong mắt dâng lên.
"Vù!".
Hư không xung quanh cậu bỗng vặn vẹo, tạo thành độ cong vô cùng quỷ dị. Sau đó, chỉ thấy một luồng kiếm mang lấp lánh bắn ra từ trán cậu, một thanh kiếm dài ba nghìn mét giống như sông Ngân, chém bay chân lực của một chưởng này.
"Cái gì?".
Vương Tu Thần tỏ vẻ kinh hãi, ông ta là hóa thần giả, sở hữu một phần sức mạnh của hóa thần, thực lực hơn xa thần anh cửu biến.
Ông ta cũng là trấn phủ sứ mạnh nhất Vân Đỉnh Thiên Cung để lại ở sao Viêm, vậy mà một chưởng của ông ta lại không áp chế nổi một nguyên anh nhất phẩm?
"Là sức mạnh thần niệm?".
Hai người Tây Huyền và Thường Phong đang theo dõi cuộc chiến không khỏi ngạc nhiên kêu lên, trong lòng càng kinh hãi hơn.
Bọn họ có thể cảm nhận được nhát kiếm này của Diệp Thiên không phải là chân lực, mà dựa vào sức mạnh thần niệm để kích phát. Ngay cả bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi trước luồng kiếm ý kia.
Bọn họ không hiểu, Diệp Thiên chỉ là một nguyên anh nhất phẩm, tại sao ngay cả bọn họ cũng cảm thấy bị đe dọa?
Trong lúc bọn họ kinh ngạc, tình hình cuộc chiến lại có sự thay đổi, thanh kiếm lấp lánh này bắn ra từ trán Diệp Thiên, kéo dài tới trước mặt Vương Tu Thần, gần như muốn chém đôi hư không.
Vương Tu Thần đánh liền một lúc ba quyền, sau quyền thứ ba mới miễn cưỡng ngăn cản được thế công sắc bén của nhát kiếm này.
Ba vị trấn phủ sứ bên cạnh Vương Tu Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ vừa thả lỏng, thì một giọng nói bình thản bỗng vang lên ở sau lưng.
"Chậm quá!".
Vương Tu Thần và ba vị trấn phủ sứ đồng thời biến sắc, nhưng bọn họ còn chưa kịp có phản ứng, một luồng kiếm mang đã lướt từ phía sau tới, tỏa ra ánh sáng chói mắt, xuyên qua cổ họng bọn họ.
Diệp Thiên vốn đứng phía trước cách bọn họ hơn nghìn mét, bây giờ lại đứng phía sau bọn họ cách hơn trăm mét. Nhát kiếm này do chính cậu chém, chém cùng lúc Vương Tu Thần và ba vị trấn phủ sứ.
"Sao lại... thế được?".
Cả bốn người cùng khựng lại, cổ họng không có bất cứ dấu vết gì, chỉ có một quang ấn cực mảnh. Ánh mắt của cả bốn người trở nên thất thần.
Một nhát kiếm, chém bốn người!
"Soạt!".
Ngay sau đó, bốn linh hồn đồng thời rời khỏi cơ thể, liều mạng tháo chạy về phía xa. Ánh mắt Diệp Thiên không buồn không vui, cũng không đuổi theo, chỉ giơ ngón tay lên, cong ngón tay khẽ búng về hướng bốn người bỏ trốn.
Bốn chỉ phong lửa lấp lánh ánh vàng lan dọc hư không, lần lượt đuổi theo bốn linh hồn. Ngọn lửa đầu tiên lập tức thiêu cháy linh hồn của một vị thần anh bát biến.
Tiếp theo là một vị trấn phủ sứ với tu vi thần anh cửu biến, linh hồn cũng bị thiêu đốt, trở nên yếu ớt.
Tiếp theo là một thần anh cửu biến khác, linh hồn bị chỉ phong lửa xuyên thấu, hóa thành làn khói xanh.
Luồng chỉ phong lửa cuối cùng đuổi theo Vương Tu Thần, càng ngày càng gần.
Một trăm mét, năm mươi mét, ba mươi mét, mười mét, một mét...
Mắt thấy linh hồn của Vương Tu Thần sắp bị luồng chỉ phong lửa này thiêu trụi, đúng lúc này, trên linh hồn của Vương Tu Thần bỗng tỏa ra một luồng sáng xung thiên.
"Vù!".
Ánh sáng tỏa ra, lao thẳng về phía chân trời, dường như tầng khí của bầu trời sao Viêm cũng bị xuyên thủng. Dưới luồng khí thế mạng mẽ này, luồng chỉ phong lửa sắc bén kia cũng tan biến.
"Hử?".
Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn, đôi mắt hơi nheo lại, chỉ thấy trên đỉnh đầu linh hồn của Vương Tu Thần xuất hiện ảo ảnh của một ông lão mặc đạo bào.
Ông lão đã già nhưng vẫn tráng kiện, nở nụ cười hiền hòa, giống như một vị trưởng bối hiền từ, nhưng sự lạnh nhạt đối với sinh mạng tỏa ra từ đáy mắt lại khiến người ta không rét mà run.
"Ai dám giết trấn phủ sứ của Vân Đỉnh Thiên Cung ta?".
Ông ta đứng trên linh hồn của Vương Tu Thần, ánh mắt cười như không cười, liếc về phía Diệp Thiên.
"Đó là cung chủ của Vân Đỉnh Thiên Cung? Mão Hỏa?".
Những người đang xem đánh nhau đều sợ hãi trong lòng, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Đây là một hóa thần hàng thật giá thật!
Tuy chỉ là một phân thân linh hồn của ông ta, nhưng vẫn mang theo sức mạnh khó mà tưởng tượng được.
Vẻ mặt Diệp Thiên bình thản, nhìn thẳng vào mắt Mão Hỏa, giọng nói của Mão Hỏa lại vang lên, lạnh hơn mấy phần.
"Chính cậu khiêu khích Vân Đỉnh Thiên Cung chúng tôi?".
"Dám giết người của Vân Đỉnh Thiên Cung, cậu thật là to gan!".
Diệp Thiên chỉ mỉm cười.
"Là tôi thì sao nào?".
"Ông chỉ là một phân thân linh hồn, nếu bản tôn của ông ở đây thì còn có sức uy hiếp, còn với trạng thái này đừng hòng cản tôi giết người".
Phân thân linh hồn của Mão Hỏa nghe thấy thế, đồng tử lập tức co lại.
"Khẩu khí lớn quá! Để tôi xem bản tôn ở đây thì cậu giết người kiểu gì?".
Lần này, Diệp Thiên còn chẳng buồn đáp lại, thần mang trong mắt lóe lên, trong thần phủ của cậu, một lưỡi dao ánh sáng xanh tím dài mấy xích với những đốm lửa quấn quanh lập tức bắn ra.
Dao cấp hồn!
"Vèo!".
Chỉ thấy dao cấp hồn lao vút vào hư không, không mang theo bất cứ lực cản nào, chém vào linh hồn của Vương Tu Thần.
"Khốn kiếp!".
Phân thân linh hồn của Mão Hỏa phát ra tiếng gầm giận dữ, nhưng đã muộn. Dưới tốc độ chém của dao cấp hồn, ông ta không thể bảo vệ Vương Tu Thần được. Vương Tu Thần lập tức bị dao cấp hồn chém thành hư vô, hóa thành từng sợi sức mạnh linh hồn, nhập vào dao cấp hồn.
"Chán sống à?".
Đôi mắt Mão Hỏa bắn ra sát khí, không còn dáng vẻ hiền từ như vừa nãy nữa. Ông ta gầm lên, định giơ tay đánh về phía Diệp Thiên.
Khoảnh khắc ông ta vừa có hành động, một tiếng phá không rất khẽ bỗng vang lên bên tai ông ta. Chỉ thấy một lưỡi dao xanh tím to bằng bàn tay xuyên qua lồng ngực của phân thân linh hồn.
Cơ thể ông ta khựng lại.
Dao cấp hồn, phá được vạn hồn, đây là sát chiêu mạnh nhất đối với thể linh hồn, không phách nào không giết được, không hồn nào cũng hút được.
Dùng trạng thái linh hồn để chống lại uy lực của dao cấp hồn thì sức mạnh thần niệm ít nhất phải đạt tới cảnh giới bình thiên, hoặc là thực lực đạt tới cảnh giới thánh nhân, tu được phân thân nguyên thần thực sự.
Nếu không, dưới dao cấp hồn, mọi hồn phách chỉ là hư vô.
Cảm thấy phân thân linh hồn của mình càng ngày càng yếu, sắp tan biến giữa trời đất, vẻ mặt của Mão Hỏa cũng trở nên dữ tợn hơn.
"Oắt con, được lắm, cậu giỏi lắm!".
Ông ta nhếch môi cười, hiện ra độ cong lạnh lùng.
"Vân Đỉnh Thiên Cung chúng tôi không giết những hạng vô danh, báo tên đi".
Dao cấp hồn đã trở lại thần phủ của Diệp Thiên, chỉ thấy cậu ngước mắt lên, bình thản thốt ra mấy chữ.
"Diệp Lăng Thiên!".
"Hãy nhớ cái tên này, tôi sẽ đích thân đến Vân Đỉnh Thiên Cung tìm các ông!".
Phân thân linh hồn của Mão Hỏa bị dao cấp hồn hút đi 99% sức mạnh, lúc này đã trở nên trong suốt.
Khoảnh khắc sắp tan biến, cuối cùng giọng nói lạnh lùng của ông ta cũng vang lên.
"Diệp Lăng Thiên, nếu có giỏi thì cậu cứ đến!".
"Chúng tôi sẽ chờ cậu ở Vân Đỉnh Thiên Cung!".
Dứt lời, phân thân linh hồn của Mão Hỏa đã tan thành mây khói.