Sáu bóng dáng với khí thế uyên thâm, tung hoành thiên địa, cuối cùng cũng đứng trước mặt Diệp Thiên.
Thấy sáu người xuất hiện, các đệ tử của Chân Vũ Thánh Môn đều nước mắt giàn giụa, lập tức quỳ xuống, đồng thanh kêu lên.
"Xin sáu vị sư thúc bảo vệ thánh môn chúng ta!".
Sáu người này chính là trụ cột cuối cùng của Chân Vũ Thánh Môn, thuộc thất đại thánh giả Xích Tranh Hoàng Lục Thanh Lam Tử của Chân Vũ Thánh Môn.
Lúc này, một người trong số đó đanh mặt lại, ánh mắt vô cùng âm trầm.
"Là cậu?".
Ông ta chỉ ngón tay về phía Diệp Thiên, ánh mắt không khỏi run rẩy, chính là Thanh Dương Thánh Giả không lâu trước đó ở Táng Tiên Đàm bị Hỗn Độn Đan Ma một kích đánh cho chỉ còn linh hồn.
Nhưng lúc này, Thanh Dương Thánh Giả không còn là trạng thái linh hồn, mà đã có thực thể thân xác.
Chuyện ở Táng Tiên Đàm trôi qua chưa được bảy ngày mà Thanh Dương Thánh Giả đã từ trạng thái linh hồn sang có được thân xác, đủ để thấy nền tảng đáng sợ của Chân Vũ Thánh Môn.
Nhưng Diệp Thiên hoàn toàn không quan tâm những điều này, chỉ lạnh lùng nhìn.
"Ông còn nhớ những lời tôi nói với ông ở Táng Tiên Đàm không?".
Đồng tử của Thanh Dương Thánh Giả co lại, nhìn sơn môn máu chảy thành sông, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Lúc trước ở Táng Tiên Đàm, Diệp Thiên đã có lời, rằng trong vòng một tháng cậu sẽ đến Chân Vũ Thánh Môn, nhưng ông ta không ngờ Diệp Thiên lại đến nhanh như vậy, đến mức ông ta không có chút chuẩn bị nào, đã bị Diệp Thiên giết chết bao nhiêu môn nhân đệ tử.
"Họ Diệp kia, cậu có ý gì hả?".
Tuy biết Diệp Thiên có thực lực mạnh mẽ, nhưng đây là sơn môn của Chân Vũ Thánh Môn, nên Thanh Dương Thánh Giả cũng không sợ lắm, chỉ trầm giọng nói: "Ở Táng Tiên Đàm cậu đánh bại Hỗn Độn Đan Ma, cứu mạng chúng tôi, nhưng trước đó cậu đã tiêu diệt đạo thống truyền thừa của Chân Vũ Thánh Môn ở dải Ngân Hà là Thiên Thần Tông, chuyện này coi như chấm dứt đi".
"Bây giờ cậu đánh đến tận Chân Vũ Thánh Môn, tàn sát bao nhiêu môn nhân đệ tử như vậy, liệu có coi thường Chân Vũ Thánh Môn chúng tôi quá không vậy?".
"Chân Vũ Thánh Môn chúng tôi uy chấn vũ trụ, không cho phép cậu có hành vi ngang ngược láo xược như vậy. Dù thực lực của cậu có thể sánh với độ kiếp kim tiên, thì hôm nay tôi cũng phải bắt cậu trả giá".
Nghe Thanh Dương Thánh Giả nói vậy, năm thánh nhân còn lại đều biến sắc, đồng loạt nhìn về phía ông ta.
Chàng trai chỉ với tu vi hóa thần nhất phẩm này mà có thực lực ngang với độ kiếp kim tiên sao?
Thanh Dương Thánh Giả biết các sư huynh sư đệ không tin, liền kể lại một lượt chuyện xảy ra ở Táng Tiên Đàm. Nghe xong, sắc mặt của năm người kia lại càng khó coi hơn.
"Cậu ta chính là người trẻ tuổi đã giết chết độ kiếp nhất phẩm kia?".
Nghĩ đến đây, ánh mắt bọn họ đều trở nên thâm trầm hơn rất nhiều, tỏ vẻ kiêng dè sâu sắc.
"Chân Vũ Thánh Môn uy chấn vũ trụ?", Diệp Thiên khẽ cười đầy khinh thường.
"Bắt cóc người khác, sau đó thay đổi ký ức, để người ta cống hiến cho Chân Vũ Thánh Môn, các ông dựa vào thủ đoạn này để uy chấn thế giới trung tâm Ngân Hà sao?".
Cậu vừa dứt lời, Thanh Dương Thánh Giả liền đanh mắt lại, vẻ mặt có chút lúng túng: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả".
"Vậy sao?", Diệp Thiên cũng không tranh luận nhiều với ông ta, chỉ cười khẩy một tiếng.
"Ông sẽ chủ động nói ra ngay thôi mà".
Dứt lời, ba đóa hoa không màu trên đỉnh đầu cậu nở tung, khí tức cũng theo đó mà tăng vọt.
Tam hoa tụ đỉnh, mở!
Sau đó, trên người Diệp Thiên tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm, khí tức cổ xưa mênh mang lấp đầy mỗi tế bào của cậu, linh lực thiên địa như được hố đen thu hút, hội tụ về phía Diệp Thiên.
Phệ Thiên Trường Sinh Thể, mở!
"Vù!".
Khí tức sức mạnh đáng sợ phóng ra từ người Diệp Thiên, dưới chân cậu hình thành từng gợn sóng sức mạnh, liên kết với nhau thành thủy triều, lan ra xung quanh, sóng sau cao hơn sóng trước.
Uy áp khủng khiếp giáng từ trên trời xuống, rất nhiều đệ tử của Chân Vũ Thánh Môn đều bị đè bẹp xuống đất, không thể động đậy.
Các thiên kiêu tuấn kiệt của Chân Vũ Thánh Môn chưa bao giờ nghĩ mình lại bị một hóa thần nhất phẩm áp chế, trở nên thảm hại như vậy.
Bọn họ đâu biết, với tu vi hóa thần của Diệp Thiên hiện giờ, nếu khai mở tam hoa tụ đỉnh và Phệ Thiên Trường Sinh Thể thì có thể sánh với kim tiên bán bộ.
Cảm nhận được sức mạnh của Diệp Thiên tăng vọt, sáu vị thánh nhân bao gồm cả Thanh Dương Thánh Giả đều đanh mặt lại, còn Diệp Thiên cũng rất dứt khoát nhanh nhẹn, xoay người rồi lao tới nhanh như chớp.
"Soạt!".
Diệp Thiên ở chân trời, mang theo một vệt đuôi dài, lộn người một cái đã vượt qua khoảng cách hơn nghìn mét, xông tới trước mặt Xích Mang Thánh Giả mặc trường bào màu đỏ, năm ngón tay hơi cong lại thành vuốt ấn xuống.
Toái Thần Tư Thương Trảo!
Lúc trước, khi Diệp Thiên mới thành danh ở giới võ đạo Hoa Hạ, cậu đã dùng chiêu này giết chết Tiếu Phật Tây Lĩnh đứng đầu bảng cao thủ Hoa Hạ.
Từ đó trở đi, do tu vi của Diệp Thiên tăng trưởng thần tốc, nếu tế ra chiêu này sẽ tiêu diệt hàng nghìn hàng vạn sinh linh, quá tàn nhẫn bá đạo, nên Diệp Thiên hầu như không dùng tới nữa.
Nhưng hôm nay Diệp Thiên muốn tàn sát Chân Vũ Thánh Môn, nên cậu không chút nương tay, vừa ra tay đã dùng tới sát chiêu.
"Soạt!".
Trong hư không, ba trảo ảnh hiện ra, giống như bị một con cự thú hồng hoang khổng lồ hơn chục nghìn mét dùng móng vuốt xé toạc, làm dấy lên những tiếng gào rú.
Xích Mang Thánh Giả đứng đầu tiên, chỉ cảm thấy trước mắt khí kình xuyên qua hư không, ngay cả bóng dáng của Diệp Thiên cũng trở nên méo mó mơ hồ.
Ông ta không dám chậm trễ, vội vung bàn tay lên, một quyền trượng mang theo hình khắc đỏ nhạt hiện ra trong tay ông ta.
Đây là Xích Minh Quyền Trượng ông ta đã mất 100 nghìn năm để luyện chế, cũng thuộc hàng thượng phẩm trong số các pháp bảo giới tu tiên, pháp lực cao cường, cực kỳ rắn chắc.
"Vù!".
Ông ta vung quyền trượng lên, một quả cầu lửa khổng lồ hiện ra giữa không trung, đánh về phía ba trảo ảnh kia.
"Phập!".
Hai bên vừa chạm vào nhau, chỉ nghe thấy một tiếng động khẽ vang lên, quả cầu lửa khổng lồ kia bị cắt toạc, chia thành bốn phần bay đi theo gió, còn trảo ảnh kia vẫn hạ xuống một cách vô tình.
Trong ánh mắt vô cùng kinh hãi của mọi người, móng vuốt này của Diệp Thiên xé toạc quả cầu lửa, sau đó Xích Minh Quyền Trượng vô cùng cứng rắn cũng bị bẻ gãy. Cuối cùng, móng vuốt này xé toạc Xích Mang Thánh Giả thành bốn mảnh.
Ngay cả linh hồn của ông ta cũng bị xé toạc thành vô số mảnh vụn khi trảo ảnh hạ xuống.
Toái Thần Tư Thương Trảo, bóp nát linh hồn, xé toạc trời xanh!
Chỉ trong một chiêu, Xích Mang Thánh Giả - một trong số thất đại thánh giả của Chân Vũ Thánh Môn đã mất mạng.
"Sư phụ!".
Giờ phút này, vô số đệ tử của Chân Vũ Thánh Môn đều trở nên kích động, đôi mắt như muốn lồi ra ngoài.
Còn có không ít người ngã ngồi xuống đất, đấm ngực giậm chân, chỉ cảm thấy tín ngưỡng trong lòng đang bị sụp đổ.
Thất đại thánh giả Chân Vũ Thánh Môn là trụ cột tinh thần của tất cả bọn họ, trong lòng bọn họ là bách chiến bách thắng.
Nhưng bây giờ, Xích Mang Thánh Giả với địa vị siêu phàm lại bị Diệp Thiên một kích giết chết, còn chuyện gì có thể khiến bọn họ tuyệt vọng hơn đây?
Diệp Thiên giáng móng vuốt xuống, không thèm nhìn thi thể của Xích Mang Thánh Giả lấy một cái, giống như bóp chết một con kiến.
Cậu thuận thế ngước lên, nhìn về phía Tranh Lâm Thánh Giả ở bên cạnh.
Cái liếc mắt này lập tức khiến Tranh Lâm Thánh Giả sợ hãi lùi lại trăm trượng. Còn Thanh Dương Thánh Giả đã phát giác ra luồng sát khí vô cùng tinh thuần của Diệp Thiên, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lớn tiếng quát.
"Các sư huynh sư đệ, thằng nhãi này quá mạnh, đừng nương tay nữa, kết trận đi!".
Bốn người còn lại nghe thấy thế đều đưa mắt nhìn nhau, tinh thần chợt động, liên kết với nhau một cách chặt chẽ.
Suy nghĩ của bọn họ nổi lên, cả tiên sơn của Chân Vũ Thánh Môn bắt đầu rung chuyển dữ dội, khí tức chết chóc đáng sợ phun ra từ dưới đất, lao vút lên trời.
Sau đó, chỉ thấy hàng chục nghìn thanh trường kiếm cổ xưa lao vút lên trời, hóa thành dòng sông kiếm.
Kiếm ý khủng khiếp lập tức bao trùm hư không, dường như muốn khuấy nát mọi thứ.
Giờ phút này, ánh mắt Diệp Thiên cũng hơi thay đổi.
"Chân Vũ Thần Kiếm Trận?".