Ánh mắt Long Tuyết Viên bỗng dưng trở nên cảnh giác và đầy địch ý khiến Diệp Thiên có chút khó hiểu.
Còn những người đang có mặt ở đây đều là tu sĩ cảnh giới nguyên anh trở lên, ai nấy đều nghe thấy rõ ràng những lời Long Tuyết Viên nói. Nhất thời, tất cả đều đổ dồn mắt tới, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đã hiện lên sát khí.
Tuy Diệp Thiên cảm thấy rất khó hiểu trước phản ứng của mọi người, nhưng cậu không chút sợ hãi, chỉ nhìn về phía Long Tuyết Viên nói: “Gian tế của sao Bách Dương gì chứ? Tôi không hiểu!”.
Long Tuyết Viên nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Thiên, dường như muốn phân biệt thật giả từ vẻ mặt của cậu.
Dưới ánh mắt chăm chú của cô ta, Diệp Thiên vẫn không đổi sắc, thậm chí còn không có một tia dao động, lúc này cô ta mới trầm giọng nói: “Nếu anh là người của sao Khâu Dương, lại là tán tu, thì chắc chắn từng nghe nói tới tên của tôi”.
“Nhưng vừa nãy khi tôi nói tên, anh lại không có phản ứng gì, rõ ràng anh không phải là người xuất thân từ sao Khâu Dương”.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên: “Lần này những người lập đội ở đây đều là thiên tài nổi tiếng và cường giả lâu năm của sao Khâu Dương, nếu anh muốn gia nhập thì phải khiến chúng tôi tin tưởng anh”.
“Sao Khâu Dương chúng tôi và sao Bách Dương trước giờ như nước với lửa, nếu anh không phải gian tế do sao Bách Dương phái tới thì tôi hi vọng anh có thể nói rõ thân phận và xuất thân, đừng để xảy ra những hiểu lầm không cần thiết”.
Những người còn lại cũng đổ dồn mắt về phía Diệp Thiên, mấy tu sĩ nguyên anh còn dợm bước đi tới, lặng lẽ đứng ở bốn phía xung quanh Diệp Thiên. Hiển nhiên, chỉ cần Diệp Thiên lỡ lời, thì bọn họ sẽ lập tức ra tay giết cậu không chút do dự.
Diệp Thiên hoàn toàn không quan tâm đến việc đang bị bọn họ bao vây, điều khiến cậu tò mò hơn cả là thái độ trước sau bất nhất của Long Tuyết Viên.
“Cô nói đúng, tôi quả thực không phải người của sao Khâu Dương, nhưng cũng không liên quan gì đến sao Bách Dương cả”.
“Tôi đến từ một thiên hà bên ngoài thế giới trung tâm Ngân Hà, sao Khâu Dương là trạm đầu tiên của tôi. Tôi cảm thấy hứng thú với những thiên tài địa bảo sắp hiện thế ở núi Vân Vụ nên mới tới đây”.
Nói tới đây, ánh mắt cậu hơi nheo lại, trở nên lạnh lùng hơn.
“Tôi đến đây để lập đội, chứ không phải để người ta coi là phạm nhân mà tra khảo”.
“Hay đây chính là đạo đãi khách của các cô?”.
Dứt lời, cậu liếc mắt nhìn mấy người đang bao vây xung quanh, chân lực trong người bọn họ đang rục rịch chờ phát động, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng đúng lúc này, Long Tuyết Viên bỗng xua tay.
“Mọi người cứ bình tĩnh, ngồi xuống cả đi!”.
Cô ta vừa lên tiếng, bốn tu sĩ nguyên anh xung quanh mới tản đi, di chuyển sang bên cạnh.
Còn cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, chắp tay hành lễ.
“Anh Diệp, vừa rồi quả thực ngại quá!”.
Sắc mặt cô ta tỏ vẻ áy náy: “Chuyến đi đến núi Vân Vụ lần này vô cùng trọng đại, tôi cũng chỉ vì thận trọng nên trước đó mới nói những lời khó nghe với anh”.
“Là do sao Khâu Dương chúng tôi và sao Bách Dương đã đối đầu với nhau quá nhiều năm, tu sĩ cường giả của hai bên thường xuyên xảy ra xung đột, còn thâm nhập vào nhau gây rối nữa. Tôi cũng lo anh là gian tế do sao Bách Dương phái tới nên mới chất vấn như vậy”.
“Ồ?”, Diệp Thiên không quan tâm đến lý do này, chỉ lạnh lùng nói: “Lẽ nào chỉ vài ba câu nói của tôi mà cô đã tin sao?”.
“Nếu tôi nói dối thì sao?”.
Long Tuyết Viên nghe thấy thế liền ngượng ngùng cười: “Anh Diệp ăn nói thẳng thắn, ánh mắt trong veo, tôi từng tu tập thuật đọc tâm khá cổ xưa, tuy không thể đoán được tâm tư của người khác, nhưng người ta có nói dối hay không thì tôi nghĩ mình vẫn có thể phân biệt được”.
“Anh Diệp đến từ bên ngoài thế giới trung tâm Ngân Hà, đủ để thấy anh là người rất có nghị lực và trí tuệ, nếu không sẽ không thể còn trẻ mà một thân một mình đến đây được!”.
“Chuyến đi đến núi Vân Vụ lần này, chúng tôi cần nhất là những nhân vật anh tài hiếm có như anh”.
Cô ta vừa nói vừa rót một chén rượu ngon ở bên cạnh, chắp tay thi lễ với Diệp Thiên.
“Anh Diệp, trước đó là tôi lỗ mãng, nếu có đắc tội, xin anh hãy bỏ qua”.
Dứt lời, cô ta ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Ánh mắt Diệp Thiên dừng trên người cô ta, nhưng không nâng chén, một lúc lâu sau, cậu mới cầm chén trà trước mặt lên, nhấp một ngụm, coi như bỏ qua chuyện này.
Chắc là do trước đó hiểu lầm Diệp Thiên, nên sau khi mời rượu, Long Tuyết Viên không rời đi ngay, mà ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên, chủ động nói chuyện với cậu.
Tuy Diệp Thiên không có cảm xúc gì với Long Tuyết Viên, nhưng dù sao cậu vẫn phải tìm hiểu rất nhiều thông tin về thế giới trung tâm Ngân Hà, nên cũng không từ chối.
Từ lời kể của Long Tuyết Viên, cuối cùng cậu cũng biết được rất nhiều thông tin về khu vực mà mình đang ở.
Sao Khâu Dương thuộc vòng ngoài của thế giới trung tâm Ngân Hà, mà vòng ngoài của thế giới trung tâm Ngân Hà có tổng cộng 18 khu vực nhỏ, mỗi khu vực đều có một tông phái thống trị, 18 tông phái này có thực lực ngang nhau, được coi là những tông phái hạng hai ở thế giới trung tâm Ngân Hà, nhưng mỗi tông phái đều có hơn mười hóa thần tọa trấn.
Khu vực sao Khâu Dương tồn tại là tinh vực thứ mười!
Tông phái thống trị của tinh vực thứ mười tên là Kiếm Tông!
Kiếm Tông thống trị tinh vực thứ mười đã mấy trăm nghìn năm, dưới nó có hai sao chính là sao Bách Dương và sao Khâu Dương.
Hai sao chính này đa phần là tán tu, thế nên các tu sĩ cường giả ở đây đều coi việc có thể vào Kiếm Tông là mục tiêu chủ yếu. Rất nhiều thiên chi kiều tử nỗ lực tu luyện chỉ để hi vọng mình được gia nhập Kiếm Tông.
Cứ cách mười năm, Kiếm Tông lại chiêu mộ đệ tử ở tinh vực thứ mười, nhưng lần nào cũng được vài suất, chỉ có những thiên tài tuấn kiệt xuất chúng nhất ở tinh vực thứ mười mới được lựa chọn.
Sao Khâu Dương và sao Bách Dương là hai ngôi sao chính ở tinh vực thứ mười nên đương nhiên sở hữu nhiều thiên tài nhất. Chính vì vậy, hai ngôi này phải tranh giành suất chiêu mộ đệ tử của Kiếm Tông, lâu dầu, hai sao chính liền hình thành mối quan hệ cạnh tranh.
Trải qua mấy trăm nghìn năm, mối quan hệ này càng ngày càng gay gắt, cuối cùng trở thành mối quan hệ đối địch tuyệt đối. Tu sĩ của sao Khâu Dương và tu sĩ của sao Bách Dương lại càng ngứa mắt nhau, bất đồng quan điểm là có khả năng quyết đấu một trận sinh tử.
Lần này núi Vân Vụ có dị bảo hiện thế, các tu sĩ cường giả của sao Khâu Dương và sao Bách Dương lại càng tranh giành đến mức đánh nhau vỡ đầu, bởi vì thiên tài địa bảo sinh ra ở đây đủ để khiến tu vi của một thiên tài tuấn kiệt lên tầm cao mới, dễ lọt vào mắt xanh của Kiếm Tông hơn.
“Hóa ra sự trọng đại mà cô nói là có ý này sao?”.
Nghe Long Tuyết Viên kể xong, Diệp Thiên cũng coi như hiểu ra.
“Thế nên trước đó cô lo lắng tôi là gian tế do sao Bách Dương phái tới thì sẽ ngăn cản chuyến đi tìm kiếm bảo bối lần này của các cô sao?”.
Long Tuyết Viên bất đắc dĩ cười nói: “Anh Diệp, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, bởi vì trong mấy năm nay, những chuyện tương tự cũng không phải là hiếm, chúng tôi không thể không đề phòng”.
Trong lúc hai người nói chuyện, một bóng dáng bất ngờ đi tới, đứng trước mặt Diệp Thiên.
“Cậu họ Diệp đúng không?”.
Người đến chính là chàng trai nguyên anh bát phẩm kia, trước đó hắn đứng bên cạnh Long Tuyết Viên cứ như tiên đồng ngọc nữ, cực kì xứng đôi.
Nhưng bây giờ, đôi mắt hắn cứ nhìn chằm chằm Diệp Thiên, mặt không cảm xúc nói.
“Nghe nói cậu là tu sĩ đến từ bên ngoài thế giới trung tâm Ngân Hà, nếu đã không phải tu sĩ bản địa của thế giới trung tâm Ngân Hà, thì tôi rất nghi ngờ về thực lực của cậu”.
“Chuyến đi đến núi Vân Vụ có liên quan đến việc tuyển chọn đệ tử của Kiếm Tông sau này, các tu sĩ tham gia lập đội phải là tinh anh trong tinh anh, trải qua nhiều đợt tuyển chọn”.
Hắn nhìn về phía Diệp Thiên, giơ bàn tay lên.
“Tôi không làm khó cậu đâu, nếu cậu muốn tham gia đội ngũ thì hãy đỡ một chiêu của tôi!”.
“Nếu cậu có thể đỡ được một chưởng của tôi mà không bị thương thì sẽ có tư cách ở lại đội ngũ!”.