Chương 1792
Nói thật, muốn để mấy vương cấp trăm năm bọ họ cúi đầu, đó chính là việc khó như lên trời, nhưng lúc này tính mạng bị đe dọa, ai cũng không muốn uổng phí tu vi cả đời mà chết như vậy.
Những người ở đây không ai không phải là nhân vật kiệt xuất trên thế gian, tất nhiên co được dãn được.
Ánh mắt Diệp Thiên đảo qua bốn người, cười khẩy.
“Bây giờ cầu xin tha thứ thì đã quá muộn rồi!”
Anh mắt bốn ngưeời chợt trầm xuống, Diệp Thiên
khê nâng bàn tay, đầu ngón tay đã ngưng tụ ra ngon lia.
“Diễm Thiên Chường!”
Bên trong ngọn lửa, Diệp Thiên siết tay lại, tung một chưởng.
“Bùm!”
Bức tường lửa xung quanh đột nhiên chấn động mạnh, sau đó Diệp Thiên tung tiếp một chưởng, ngọn lửa xung quanh cháy bừng bừng. Sáu bàn tay bằng lửa rất lớn đủ để phá vỡ bức tường lửa dần dần hình thành.
Sáu bàn tay lửa chiếm giữ bốn phương hướng trên dưới, trái phải, trước sau, tạo thành một không gian khép kín hình lập phương.
Bốn bàn tay với sức mạnh huỷ diệt đồng loạt đánh về phía bốn người đang đứng ở giữa.
“Chuyện này?”
Bốn vị vương cấp trăm năm đồng loạt co đồng tử lại, khuôn mặt đơ ra.
Sáu bàn tay lửa lớn chặn toàn bộ đường lui của bốn người bọn họ, hoàn toàn không thể né được.
Giữa tia chớp và đá lửa, bốn người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt ra tay.
Lần này, bốn người bọn họ không chút nương tay, luồng chân nguyên tứ sắc cùng nhau thi triển, sử dụng sức mạnh lớn nhất của mình.
Pháp vương Hồng Nhật vừa rồi nhận được sự điều chỉnh thời gian, lúc này, thương thế đã hồi phục được bảy phần. Đôi mắt ông ta loé lên tia sáng, quần áo trên người gần như rách tơi tả, dường như cơ thể lại to ra hơn.
“Hồng Nhật Thủ Ấn – Thánh phật!”
Ông ta đan mười ngón tay lại với nhau, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn, cơ thịt trên người ngưng tụ cùng với luồng chân nguyên, giữa hai lòng bàn tay hiện lên một vầng sáng vàng rực rỡ
Một bàn tay phật lớn cỡ mười thước ngưng tụ ngay trước mặt ông ta, vô cùng đậm đặc và cứng cáp, mang lại cảm giác cổ xưa.
“Tam Bách Ma Đạo!”
Bàng Mông mở năm ngón tay ra, luồng chân nguyên màu đen ngưng tụ phía sau lưng ông ta, hoá thành một khuôn mặt quỷ rất lớn, hiện ra trước mặt.
“Vô Tình Đạo Chỉ!”
Lệ Tà bay lên, luồng chân nguyên bao trùm lên toàn bộ cánh tay phải, sau đó ngưng tụ ở một điểm trên ngón trỏ. Ông ta chỉ một nhát, khoảng không gian rách tạc, luồng gió bắn ra, xông thẳng về phía trước.
“Yên Diệt Thiên Lôi!”
Lôi Tôn – Tây Môn Đoạn Thuỷ khẽ hắng giọng, luồng ánh sáng xanh tím quanh người bùng phát, từng đợt chớp điện liên tục nhảy múa không ngừng, giương nanh múa vuốt, cuối cùng ngưng tụ thành một luồng điện màu tím khổng lồ, bất ngờ ập xuống.