Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Muốn chết?”.

Trong nháy mắt bóng sáng màu đen trắng đó lướt qua, người ra tay từ bên trên đã phát hiện ra. Nhưng khi ông ta cảm nhận được khí tức của bóng sáng đen trắng này chỉ là thánh nhân nhất phẩm thì lại cười đầy giễu cợt.

Ông ta đường đường là độ kiếp cửu phẩm, người này lại định dùng tu vi thánh nhân nhất phẩm chống đỡ đòn tấn công của ông ta, đúng là nực cười.

Nhưng giây lát sau, nụ cười trên mặt ông ta bỗng nhiên cứng đờ.

Vuốt thú to lớn đè xuống hư không, nhưng một luồng sức mạnh màu trắng đen lại dâng lên từ phần đáy của nó. Toàn bộ kình lực của vuốt thú bị đảo ngược, lực phản chấn đánh ông ta lọt vào trong thiên hà bỏ hoang ở phía xa, những ngôi sao chết và thiên thạch vì thế mà nổ tung thành vô số mảnh vụn.

Người đàn ông thô kệch bị thương lúc này đã hoàn hồn lại, bò dậy từ trong phế tích, nhìn lên đỉnh đầu.

Một bóng người thẳng tắp chắp một tay sau lưng, tay còn lại thì giữ tư thế vung quyền, hiển nhiên chính người này đã cứu mạng ông ta.

“Cảm ơn cậu đã cứu mạng…”.

Chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, bóng người trên đỉnh đầu lại cúi nhìn, người đàn ông vừa khéo nhìn rõ gương mặt cậu.

“Là cậu?”.

Người đàn ông thô kệch sửng sốt, kinh ngạc kêu lên.

“Diệp tộc trưởng? Không, Diệp chưởng môn?”.

Người ra tay cứu giúp chính là Diệp Thiên, cậu chỉ dựa vào sức mạnh của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể tùy ý đánh ra một quyền đã đánh bay độ kiếp cửu phẩm.

Cậu nhìn người đàn ông thô kệch ở phía dưới, ánh mắt khẽ dao động: “Ông là người của tộc họ Duẫn? Ông quen biết tôi?”.

Người đàn ông thô kệch lập tức gật đầu, trong lòng dâng lên nỗi vui mừng.

“Tôi là đại trưởng lão của tộc họ Duẫn, Duẫn Công Minh!”.

“Trước kia ở Thái Sơ Thần Đạo Môn từng tận mắt chứng kiến Diệp tộc trưởng đảm nhận chức vị chưởng môn của Thái Sơ Thần Đạo Môn!”.

Người này chính là người xếp thứ hai của tộc họ Duẫn, Duẫn Công Minh, cũng là người duy nhất nói thay Diệp Thiên trong số các khách mời của lục đại tiên tộc ở Thái Sơ Thần Đạo Môn.

Ngày đó, ông ta tận mắt chứng kiến Thiên Dưỡng Sinh và Tần Tử Dương đến, sau đó Diệp Thiên và hai người đó cùng biến mất, dường như đã đi đến nơi nào đó quyết chiến sinh tử.

Bây giờ Diệp Thiên lại xuất hiện, trên người không hề tổn thương, ông ta không khỏi kinh ngạc.

Diệp Thiên nghe xong gật đầu: “Hóa ra là ông!”.

“Người vừa ra tay là ai? Vì sao lại đối phó với ông và tộc họ Duẫn?”.

Ánh mắt Duẫn Công Minh run rẩy, đang định trả lời thì ở thiên hà phế tích phía xa đột nhiên sụp đổ, một bóng người chật vật bay ra, chính là độ kiếp cửu phẩm mà Diệp Thiên vừa đánh bay.

“Ai vậy, dám ngăn cản Vạn Thú Thành chúng tôi hành sự?”.

Người đó có vẻ mặt thâm trầm, xương gò má nhô cao, khóe miệng còn dính máu, rõ ràng đòn tấn công lúc nãy của Diệp Thiên đã khiến ông ta bị thương.

“Vạn Thú Thành?”.

Diệp Thiên ngước mắt nhìn, vẻ mặt thâm trầm.

Nghe thấy cái tên đó, cậu hầu như không cần suy nghĩ đã xác định người trước mắt là kẻ địch.

Thủy Tổ Vạn Thú của Vạn Thú Thành, một trong bốn người thừa kế thần cách, cũng là một trong những kẻ vây công Diệp Kình Thương năm đó.

Người trước mắt rõ ràng là cao thủ của Thủy Tổ Vạn Thú, dựa vào thân phận này, ông ta đã đáng muôn tội chết.

“Vạn Thú Thành tài giỏi vậy sao?”.

Diệp Thiên quay người đối diện với ông ta.

“Cho dù là Thủy Tổ Vạn Thú tôi còn vặn đầu thú của ông ta xuống, dựa vào một độ kiếp nho nhỏ như ông cũng dám nói chuyện với tôi kiểu đó?”.

“Hả?”, trên mặt vị độ kiếp cửu phẩm đó lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc sợ hãi.

Thủy Tổ Vạn Thú là chủ nhân của Vạn Thú Thành, thống lĩnh chư thiên vạn thú, một mình độc tôn, một trong những người mạnh nhất vũ trụ.

Diệp Thiên lại có vẻ vô cùng khinh thường Thuỷ Tổ Vạn Thú, rõ ràng người này có vốn liếng để không sợ Thủy Tổ Vạn Thú.

Vừa nghĩ đến đó, ông ta không dám có ý đồ gì nữa, lập tức đạp hư không, hóa thành một luồng sáng xé không gian bay đi.

Ngay khi ông ta chui vào khe nứt không gian, một bàn tay màu xanh lam nhạt chứa Càn Khôn bao trùm toàn bộ không gian nơi này.

Nếu nhìn từ xa thì chỉ thấy bàn tay óng ánh trong suốt, giống như tạc từ hàn băng, mười ngón tươi sáng, thon dài đẹp đẽ.

Độ kiếp cửu phẩm gần như bị đóng băng trong không gian ngay lập tức, hàn khí đóng băng ông ta từ đầu tới cuối và vô số ngôi sao chết xung quanh, ngay cả khí tức cũng bị phong tỏa.

Trước khi ông ta mất đi sinh mệnh chỉ kịp kêu lên kinh ngạc.

“Thiền Băng Lưu Ly Thể?”.

Duẫn Công Minh ngạc nhiên nhìn lại, một bóng hình xinh đẹp mặc áo xanh lam đáng đứng duyên dáng, giẫm lên mỗi một nham thạch vũ trụ, năm ngón nhẹ nhàng nắm lại, tư thế ưu nhã cao quý.

Ông ta vừa nhìn đã nhận ra người này chính là Lạc Tông Diễm, ngày đó Diệp Thiên không tiếc đối địch với cả Thái Sơ Thần Đạo Môn vì bà ấy. Nhưng lúc này Lạc Tông Diễm không còn là thần hồn, mà là thực thể thật sự tồn tại.

Đáng ngạc nhiên hơn là Lạc Tông Diễm chỉ dùng một chiêu đã trấn áp một vị độ kiếp cửu phẩm tu vi thậm chí cao hơn ông ta một bậc. Vậy thì bà ấy đã mạnh hơn hôm ở Thái Sơ Thần Đạo Môn đâu chỉ mười lần?

Chưa tới hai ngày, sự biến hóa như thay da đổi thịt như vậy đúng là khiến người ta khó tin.

“Không hổ danh là người của Vạn Thú Thành, cũng có chút kiến thức!”.

Lạc Tông Diễm chậm rãi thu tay về, cười nhạt: “Tiếc là kiến thức tuy rộng, nhưng thực lực chỉ đến thế mà thôi!”.

Màu sắc sao trời trên người Diệp Thiên cũng tan đi, cậu nhìn về phía Duẫn Công Minh, hỏi: “Ông bị người của Vạn Thú Thành truy sát đến đây, không phải tộc họ Duẫn xảy ra chuyện gì rồi chứ?”.

Duẫn Công Minh không dám chậm trễ, vội hỏi: “Phải, tộc họ Duẫn bây giờ đang gặp đại kiếp mấy trăm nghìn năm chưa từng gặp”.

“Một canh giờ trước, hai thế lực cấp thượng cổ là Vạn Thú Thành và Sáng Thế Luân Hồi Điện liên hợp, thống trị bốn tộc còn lại của lục đại tiên tộc, cộng thêm Hạo Nhiên Đạo Tông, Thiên Ma Điện, Nguyên Dương Phủ tấn công ngôi sao tổ của tộc họ Duẫn”.

“Bố tôi đang dẫn dắt hai trưởng lão khách khanh trong tộc nghênh chiến, tôi phụ trách dẫn dắt những giọt máu trẻ tuổi của tộc họ Duẫn rời khỏi đất tổ”.

“Nhưng số cao thủ của bọn họ quá nhiều, tôi dẫn nhóm đệ tử đầu tiên của tộc họ Duẫn rời đi thì bị vài độ kiếp cửu phẩm vây công, không thể thoát thân. Một trong số họ truy đuổi tôi đến tận đây, cũng là người vừa bị Lạc thánh nữ trấn áp”.

“Bây giờ, tôi đoán bố tôi và hai vị trưởng lão khách khanh đang chiến đấu kịch liệt, vì độ kiếp thần phẩm của đối thủ có đến tám người, cộng thêm hai người Thần Sáng Thế và Thủy Tổ Vạn Thú, kẻ địch đúng là…”.

Nói đến đó, trong mắt Duẫn Công Minh đã hiện lên sự căm phẫn. Ông ta là nhân vật số hai của tộc họ Duẫn, nhưng đối diện với cảnh tuyệt vọng của tộc họ Duẫn, ông ta lại không giúp được gì, thậm chí còn bị kẻ địch truy sát đến mức cùng đường.

Trải qua trận chiến xâm lược đột nhiên nổ ra, ông ta mới nhận ra vũ trụ này chung quy là vũ trụ thuộc về độ kiếp thần phẩm. Dưới độ kiếp thần phẩm, dù ông ta là độ kiếp cửu phẩm cũng không kiểm soát được tình hình.

“Sáng Thế Luân Hồi Điện, cộng thêm Vạn Thú Thành?”.

Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt. Theo cậu suy đoán, Thiên Dưỡng Sinh và Tần Tử Dương bị cậu giết chết, với cảm ứng giữa những người kế thừa thần cách, Thần Sáng Thế và Thủy Tổ Vạn Thú chắc chắn sẽ cảm giác được, cũng sẽ biết một vài tin tức.

Trong tình huống đó, hai người này có lẽ lựa chọn tạm thời im lặng, giấu tài giấu nghề, đợi trận chiến chân chính đến.

Nhưng trong lúc quan trọng, bọn họ lại lựa chọn dẫn dắt liên quân tấn công tộc họ Duẫn, chuyện này đúng là ly kỳ!

Trong khi cậu đang ngạc nhiên, Lạc Tông Diễm ở cạnh đột nhiên lên tiếng.

“Diệp Thiên, bây giờ tộc họ Duẫn gặp phải kẻ địch mạnh, chúng ta nhanh lên chút!”.

“Tôi có thể cảm nhận được khí tức của Duẫn Tu Tuyệt đang suy yếu nhanh chóng, e là ông ấy không chống đỡ được lâu nữa”.

Diệp Thiên nghe xong lập tức chấn động, trong mắt dâng lên ý chí chiến đấu.

“Đương nhiên”.

“Nếu bọn họ đã lựa chọn khai chiến thì tới đấu với bọn họ một trận thôi!”.

Dứt lời, Diệp Thiên liếc sang Duẫn Công Minh, bàn tay nắm hờ thần phủ ông ta.

“Mượn dùng thần niệm của ông!”.

Duẫn Công Minh không phản kháng, một luồng thần niệm được Diệp Thiên tách ra từ trong thần phủ ông ta. Sau đó Diệp Thiên nhanh chóng đọc qua, lập tức có được tọa độ tuyệt đối của đất tổ tộc họ Duẫn.

Một lúc sau, Diệp Thiên ấn tay vào hư không.

“Hỗn Độn Thần Vực, mở!”.

Trong nháy mắt, giữa hư không vũ trụ, bóng dáng của ba người đồng thời biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK