Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao, người trước mắt là một tồn tại mới, cậu bé tên là Tiêu Vân, chứ không phải là Diệp Kình Thương!

Nghĩ đến đây, hai mắt Diệp Thiên đột nhiên sáng lên, chậm rãi đứng dậy.

tử!"

“Nếu cháu đã gọi chú là thầy, vậy chủ sẽ nhận cháu làm đệ

“Tiêu Vân, nhớ kỹ, từ nay trở đi, cháu không phải là người bình thường nữa, mà là người tu luyện hăng hái phấn đấu để thành công.”

“Bất kể trong tương lai gặp phải chuyện thất bại gì, hay gặp phải chuyện khó khăn nào, cũng phải nhớ kỹ, quay về nơi xuất phát, nhìn thẳng vào ý muốn ban đầu, đừng mù quáng bởi những thứ được mất!”

Chẳng qua Tiêu Vân mới mười một mười hai tuổi, không hiểu hết ý nghĩa lời nói của Diệp Thiên, nhưng vẫn gật đầu.

“Đệ tử sẽ nhớ kỹ!”

Diệp Thiên hài lòng gật đầu, sau đó vung tay, trên hàng rào sắt cực kỳ cứng rắn xuất hiện hai chữ rồng bay phượng múa.

Tiêu Vân cúi đầu nhìn, có hơi không quen.

“Kình... Thiên?”

Diệp Thiên gật đầu: “Không sai, chính là Kình Thiên, đây là biệt danh thầy đặt cho con!”

“Từ nay về sau, khi đối chiến với người khác, hay lúc đi khắp thế gian, con sẽ tên là Tiêu Kình Thiên!”

Hai mắt Tiêu Vân mở to, vững vàng ghi tạc biệt danh này trong lòng.

Yên lặng chốc lát, Tiêu Vân nhìn Diệp Thiên, hiếu kỳ nói: “Thầy, con vẫn chưa biết tên của thầy!”

Diệp Thiên ngồi xổm xuống, bốn mắt nhìn nhau: “Thầy họ Diệp, trong thế giới, người ta gọi thầy là Đế Vương Bất Bại!”

“Đế Vương Bất Bại?”

Trong lòng Tiêu Vân âm thầm trào dâng, nghe danh hiệu độc đáo này, cậu bé biết, thầy của mình nhất định là một nhân vật quyền lực trên thế giới.

Diệp Thiên xoa đầu Tiêu Vân, sau đó đứng lên: “Thắng nhóc, ngày nào đó trong tương lai, người tên Tiêu Kình Thiên, nhất định sẽ uy danh thiên hạ, chấn nhiếp ngôi sao này, thậm chỉ rung chuyển cả vũ trụ!”

“Đến lúc đó, thầy trò chúng ta sẽ gặp nhau!”

“Đúng rồi, con còn có sư đệ, tên là Diệp Kỷ Viêm, thằng bé là con trai của thầy, có lẽ vào thời điểm nào đó hai người sẽ gặp nhau!”

Lời nói vừa dứt, Tiêu Vân ngẩng đầu lên nhìn, nơi nào còn bóng dáng Diệp Thiên nữa?

Nếu không phải trong đầu cậu bé vẫn còn rõ ràng, thêm cả hai chữ Kình Thiên mạnh mẽ hữu lực trên hàng rào sắt, thậm chí cậu bé còn cho rằng đây chỉ là giấc mơ.

Chốc lát sau, Tiêu Vân khôi phục tỉnh táo, nhìn dòng nước tráng lệ, hai tay nhỏ bé khẽ siết chặt.

“Mấy học giả giàu có kia, sao mà có thủ đoạn thông thiên giống thầy chứ?”

“Thầy yên tâm, nhất định con sẽ tu luyện chăm chỉ, không phụ sự dạy dỗ của người, không làm xấu hổ uy danh Đế Vương Bất Bại!”

Từ giờ trở đi, trong đệ cứu trọng thiên, một anh hùng tên Tiêu Kình Thiên ra đời, và câu chuyện về Bắc Ngục Cuồng Long ngày càng trở nên thú vị!

Bên bờ sông Châu Giang, nhìn thấy Diệp Thiên trở về, Hoa Lộng Ảnh sâu xa nói: “Tiêu Kình Thiên, Diệp Kình Thương, anh cố ý đặt tên này cho Tiêu Vân phải không?"

Diệp Thiên gật đầu: “Bố tên là Diệp Kình Thương, trời vốn là một thể, Tiêu Vân là tàn hồn chuyển thế của bố anh, lấy hiệu Kình Thiên, có gì sai chứ?”

“Đi thôi, chúng ta cần phải quay về, dĩ nhiên, sau khi quay về đệ tam trọng thiên, em phải cùng anh đi đón người!”

chỗ.

Nói xong, Diệp Thiên ôm lấy eo Hoa Lộng Ảnh biến mất tại

Đệ tam trọng thiên, sao Ly, Học viện ma võ Thiên Nam!

Âu Nhã Nhược đang đứng dưới đấu trường, quan sát các học viên trẻ đang dũng cảm chiến đấu trên sân khấu, giờ đây cô ấy đã là giảng viên của Học viện ma võ Thiên Nam, đồng thời cũng là người mạnh nhất trong Học viện ma võ Thiên Nam.

Bây giờ Âu Nhã Nhược càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, giống như quả đào đẫm sương, chỉ cần nhìn là muốn cắn, nếm thử vị chua ngọt của nó.

Bất kể là giảng viên, học viên xung quanh, không phân biệt trai gái, đều luôn nhìn Âu Nhã Nhược, âm thầm thán phục.

“Giảng viên Âu càng ngày càng xinh đẹp!”

Một số học viên, âm thầm phỏng đoán, loại đàn ông nào, mới lọt vào mắt xanh của Âu Nhã Nhược chứ.

Dù sao những năm gần đây, Âu Nhã Nhược đều một thân một mình, bên cạnh cũng chẳng có bạn thân.

Hai mắt Âu Nhã Nhược sáng ngời, khi cô ấy nhìn những học viên do chính mình dạy chiếm ưu thế, ma pháp của họ ngày càng thành thạo, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ vui vẻ yên tâm.

Sau đó, cô ấy chợt nhớ đến bóng người mà đã lâu không gặp, lần đầu gặp anh, anh vẫn là một thiếu niên bình thường bị mất trí nhớ, không nhớ được gì, sau đó cô ấy nhìn thấy anh từng bước lột xác, cuối cùng đứng trên chín tầng mây.

Chẳng qua là, vào lúc này anh đã vang danh khắp vũ trụ, vô địch Vị Diện, nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn chưa thực hiện ước định kia.

“Có lẽ, mình chỉ là niềm vui nhất thời của anh ấy, căn bản anh ấy không có thời gian nhớ đến mình?”

Âu Nhã Nhược khẽ thở dài, mặc dù trong lòng có hơi buồn, nhưng cô ấy biết, sau khi gặp người đàn ông kia, cô ấy không thể yêu thêm bất kỳ ai khác nữa.

Mà trong lúc cô ấy đang ngẩn ngơ, có giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ, vang lên bên tai cô ấy.

“Xin lỗi, anh tới muộn, để em phải đợi nhiều năm như vậy!”

Nghe được giọng nói có phần đùa cợt, cùng với cách gọi lộ liễu kia, hai má Âu Nhã Nhược đỏ bừng, nhưng trong mắt không giấu được vẻ vui mừng.

Cô ấy quay đầu, nhìn thấy một chàng trai đang mặc đồ trắng, hai tay chấp sau lưng, đang đứng trên bãi cỏ, cách cô ấy ba mét.

Nhìn thấy khuôn mặt mơ màng đó, Âu Nhã Nhược không kìm được nước mắt, nức nở nói: “Em tưởng là anh quên em rồi!”

Chàng trai mặc đồ trắng cười tươi, tiến lên trước, nằm lấy tay cô ấy, tựa như cách nhau một thế kỷ.

“Chúng ta về nhà thôi!”

“Mọi người cũng đang chờ em đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK