Chương 2587
“Tôi có thể hành xử tùy tiện ở tiểu thế giới hay không thì tạm thời chưa bàn đến, nhưng chí ít thì ở Tam Nhất Môn của bà, tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ai ngăn cản được tôi?”
Nghe thấy câu này của cậu, đám đông của Tam Nhất Môn đồng loạt biến sắc. Những đệ tử Tam Nhất Môn cố thủ tông môn, coi nó như thánh địa, ai nấy mắt sắc như dao, chỉ hận không thể chém Diệp Thiên ra thành tám mảnh. Câu nói của Diệp Thiên đồng nghĩa với việc hoàn toàn không coi họ ra gì, ngông cuồng đến cùng cực.
“Diệp Lăng Thiên, cậu thực sự rất kém thông minh đấy!”
Vẻ giận dữ trên mặt Yến Băng Lăng lúc này hoàn toàn thu lại, thay vào đó là vẻ đạm mặc không chút biểu cảm.
“Trước đó nể tình cậu và Tiểu Vũ có chút giao tình nên chuyện cậu giết trưởng lão của tông môn tôi, tôi dự định xử phạt cậu kiểu qua loa “tránh nặng tìm nhẹ” cho xong, nhưng bây giờ xem ra cậu không hề muốn trân trọng cơ hội này!”
“Chỉ dựa vào một kẻ phàm nhân thế tục như cậu mà muốn cưới công chúa của Tam Nhất Môn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Bà ta vừa dứt lời đã thét lên một tiếng, vang vọng khắp núi Băng Linh.
“Tứ tiên Huyền Băng đang ở đâu?”
Câu nói của bà ta vang ra, núi Huyền Băng đột nhiên rung lên bần bật, sau đó một tiếng nổ lớn vang ra từ sườn bên của núi Băng Linh, chỉ thấy bốn cột băng khổng lồ lao thẳng lên trời, sau đó bốn hình bóng dần dần xuất hiện bên trong cột băng.
Nhìn thấy cảnh này, vô số đệ tử Tam Nhất Môn, bao gồm cả Tiểu Hề đều sững sờ kinh ngạc.
“Tứ tiên Huyền Băng, thế mà tông chủ mời cả tứ tiên Huyền Băng?”
Phải biết rằng trong Tam Nhất Môn, tứ tiên Huyền Băng, đó là sự tồn tại mạnh mẽ hơn, địa vị cao hơn hẳn tam lão Huyền Băng. Mỗi người trong số này đều là thiên cấp hàng thật giá thật cảnh giới truyền thuyết, nhìn khắp Huyền Môn cũng đủ xếp ở bậc đầu về khả năng chiến đấu.
Tiểu Hề bất giác đưa mắt nhìn Diệp Thiên, mang theo vẻ khiếp hãi.
Đối phó với một mình Diệp Thiên, không chỉ tam lão Huyền Băng hiện thân, bây giờ đến cả tứ tiên Huyền Băng cũng cần ra tay. Đãi ngộ này, e rằng cho dù là thiếu điện chủ của Vân Thiên Điện – được xưng tụng là thiên tài hàng đầu của Huyền Môn cũng chưa chắc đã đủ tư cách nhỉ?
Cô ta âm thầm gật đầu, người đàn ông được cô chủ coi trọng quả nhiên không phải kẻ tầm thường. Người đàn ông đến từ giới thế tục này quả đúng là quá mạnh! Nhưng lúc này đây, cô ta không hề cảm thấy vui mừng chút nào. Đến cả tứ tiên Huyền Băng cũng mời ra rồi, dù Diệp Thiên xuất sắc đến mấy cũng đâu phải đối thủ của bốn vị thiên cấp cảnh giới truyền thuyết?
Tứ tiên Huyền Băng là bốn cô gái xinh đẹp, tiên dung phiêu diêu, giống như xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ đẹp, đua nhau khoe sắc. Nhưng đối diện với bốn người này, hiếm ai có thể thưởng thức được dung mạo diễm lệ của họ, bởi vì thứ thực sự khiến người ta thấy chấn động là thực lực của chính họ cơ.
“Tông chủ!”
Bốn người phá cột băng mà bay ra ngoài, chắp tay hành lễ với Yến Băng Lăng.
Trên mặt họ không hề tỏ ra quá tôn trọng hay kính nể Yến Băng Lăng, đủ để thấy được địa vị và thân phận độc nhất vô nhị của họ trong Tam Nhất Môn.
Yến Băng Lăng không hề tỏ ra bất mãn vì điều này, bà ta chỉ về phía Diệp Thiên, hờ hững nói: “Làm phiền bốn vị tiên tử ra tay, sử dụng Tuyệt Thiên Băng Lao, hạ gục tên này!”
Nghe thấy câu nói này của Yến Băng Lăng, cả hội trường bỗng chốc xôn xao hẳn lên, tam lão Huyền Băng cũng rất chấn động, không kiềm chế được mà hỏi: “Tông chủ, đối phó với một Diệp Lăng Thiên thôi mà, sao phải cần dùng tới Tuyệt Thiên Băng Lao?”