“Đây là...”
“Sức mạnh sao trời sao?”
Độc Cô Cảnh Viêm và Cơ Xương Hạo cảm nhận được khí tức kỳ lạ của Diệp Thiên nên tái mặt.
Bọn họ cảm nhận được nguồn sức mạnh hùng hậu, dù so với đá thần ngôi sao của Duẫn Tộc vẫn còn kém hơn nhưng cũng đã là quá ghê gớm rồi. Nếu như có thể hấp thụ được hết thì có thể khiến một người tu vi nguyên anh hoặc là hóa thần bước vào tu vi thần phẩm thánh nhân.
Thần phẩm thánh nhân trong mắt bọn họ mặc dù không bằng con sâu cái kiến nhưng mà sức mạnh này thật sự khiến họ phải bất ngờ. Bởi vì Diệp Thiên chỉ mới đạt tới nhất phẩm thánh nhân mà có thể thông qua linh khí trong Hỗn Độn Thần Vực đạt tới độ kiếp.
Cộng thêm tam nguyên quy yi, tộc văn Diệp Tộc nữa thì cậu đã sở hữu thức lực vô cùng hoàn hảo rồi.
Bây giờ nếu như để Diệp Thiên hấp thụ thêm sức mạnh của sao trời nữa thì tu vi của cậu chắc chắn sẽ tăng mạnh. Tới khi đó, các con át chủ bài của cậu sẽ vượt qua khả năng đối phó của họ mất.
“Cùng ra tay, đừng để cậu ta luyện hóa thành công”.
Trong nháy mắt, Độc Cô Cảnh Viêm bèn đưa ra quyết định và hô lên. Cơ Xương Hạo không dám kiêng dè, lập tức gật đầu đồng ý. Hai người đồng thời ra tay, Hoàng Tuyền Hàn Khí và chân lực hạo nhiên phóng ra, tạo thành hai đường xanh vàng trong không gian.
“Tứ thần linh thú nghe mệnh lệnh”.
Cơ Xương Hạo xoay tai, kiểm soát tứ thần linh thú. CHúng lập tức gầm lên, hóa thành bốn đường sáng, xoay quanh ông ta.
“Huyền Vũ, xuất”.
Tứ đạo thần thú phóng ra, Cơ Xương Hạo gầm lên, màu xanh của Huyền Vũ tỏa ánh sáng chói mắt, lao ra từ ngực ông ta. Giờ đây là năm thần thú.
“Ngũ linh tuyệt thế, Thú Nguyên Trảm”
Ông ta vung ngón tay, năm đạo thần thú tập trung thành năm vòng tròn sáng rồi hóa thành cây đao, chém về phía Diệp Thiên. Đòn tấn công tập trung sức mạnh lớn nhất của Cơ Xương Hạo.
Độc Cô Cảnh Viêm cũng ra tay, tay ông ta xoay tròn, Hoàng Tuyền Hàn Khí bị ông ta kéo thành một quả cầu cỡ một tinh cầu, năm ngón tay bóp mạnh, quả cầu màu vàng nổ tung hóa thành những mũi tên bằng băng
“Hoàng Tuyền Tinh Lạc”.
Ông ta cũng hô lên. Lúc này Diệp Thiên hai mắt nhắm chặt, đang ở trong trạng thái trống không. Cậu vốn định bế quan để có thể luyện hóa nhưng giờ Độc Cô Cảnh Viêm quá mạnh ép cậu phải thực hiện ngay.
Nếu viên đan cửu sắc ở trong cơ thể thì cậu chỉ có thể từ từ luyện hóa. Chính vì vậy cậu đã phải lựa chọn mạo hiểm, lấy viên đan ra, cắn vỡ để nó phóng ra sức mạnh cho cậu luyện.
Cậu không bận tâm tới đối phương, chỉ vận chuyển chân lực hỗn độn lên cao nhất, với tốc độ mạnh nhất hấp thụ sức mạnh của nó.
Sức mạnh sao trời không chỉ giúp gia tăng tu vi của cậu mà còn giúp cậu hoàn thiện Vạn Cổ Hỗn Độn Thân tới viên mãn, chỉ có luyện hóa thành công thì mới có cơ hội đánh thắng đám người Độc Cô Cảnh Viêm.
Lạc Tông Diễm, Duẫn Tu Tuyệt, Thái thượng trưởng lão đều thấy đối phương đang đồng loạt ra tay.
Theo lý mà nói, đòn tấn công của hai người thuộc cảnh giới chưởng khống sẽ vô cùng nhanh mà không biết sao trước mặt, họ thấy chậm vô cùng.
Đợi đến khi hai đường tấn công tới được trước mặt Diệp Thiên thì đã chậm tới mức như cả thế kỷ rồi. Lúc này cậu cũng đã mở mắt.
“Ngưng”
Diệp Thiên hô lên một từ, ngón tay cậu cũng khẽ ấn về phía trước. Đòn tấn công của đối phương với vô số mũi tên băng cứ thế lơ lửng trong không trung, không thể tiến thêm được phân nào nữa.
“Cái gì?”
Độc Cô Cảnh Viêm và Cơ Xương Hạo đều co đồng tử. Bọn họ thấy trên đầu Diệp Thiên, chân lực hỗn độn đã hóa thành một vòng xoay hút toàn bộ sức mạnh sao trời ở xung quanh vào cơ thể cậu.
Sau khi sức mạnh hút vào, màu sắc của chân lực nhạt đi, màu đen trắng càng lúc càng mạnh hơn và rõ ràng hơn nhiều.
“Không hay rồi, chân lực hỗn độn của cậu ta đang chuyển thành giai đoạn năm, không được để cậu ta thành công”.
Độc Cô Cảnh Viêm thất kinh. Ông ta đạp mạnh chân xuống. Trong nháy mắt, toàn bộ vũ trụ giống như bị hút bởi một thứ lực nào đó bắt đầu chuyển hướng xoay chuyển, từng đường sáng được tập trung lại tại thành một hình vữ cực lớn.
Vũ Trụ Tinh Hà Đồ. Đây chính là thiên địa dị tượng của Độc Cô Cảnh Viêm.
“Muốn ngóc đầu à, không có cơ hội đâu”.
Cơ Xương Hạo đanh mắt, khí tức cũng tăng mạnh. Từng hư ảnh linh thú hiện ra sau cơ thể ông ta tạo thành hàng trăm vị trí, có long, có voi, có phượng, có chim, có kỳ lân, có kim hổ...
“Bùm...’
Vô số dị thú xuất hiện, rồi chúng hợp thành một cơ thể vô cùng dị dạng. Đây là thiên địa dị tượng của Thủy Tổ Vạn Thú – Vạn Thú Chấn Càn Khôn.
Hai người cùng sử dụng Thiên Địa Dị Tượng và tiếp tục tấn công Diệp Thiên.
“Hả", cảm nhận được sức mạnh phóng tới, Diệp Thiên bình tĩnh đưa tay lên.
“Vụt”
Một bóng hình cực lớn xuất hiện, đó chính là Thái Cổ Đan Thần. Do Diệp Thiên hấp thụ sức mạnh sao trời quá lớn khiến cho tu vi tăng mạnh nên Thái Cổ Đan Thần cũng càng mạnh hơn. Và đạt tới tu vi chưởng khống nhất nguyên.
Đan Thần Chỉ.
Ông ta chỉ tay, tấn công về phía thiên địa dị tượng của Thủy Tổ Vạn Thú, hai bên va chạm, đòn tấn công vỡ vụn.
Những mũi tên băng của Độc Cô Cảnh Viêm vẫn lao dày đặc về phía Diệp Thiên. Diệp Thiên nhếch miệng cười
“Hôm nay các người thua chắc rồi".
Sức mạnh khủng khiếp phóng ra từ cơ thể cậu, tất cả mọi nguồn lực như đang được hấp thụ. Từ sâu trong mắt cậu xuất hiện một tinh cầu màu xanh giống như địa cầu. Đây là sức mạnh của tinh thể trái đất mà cậu cất trong cơ thể trước đây, giờ được cậu sử dụng, công thêm sức mạnh sao trời được hút vào cơ thể khiến tu vi của cậu tăng mạnh từ nhất phẩm thánh nhân lên thần phẩm thánh nhân.
Nhờ có thêm Hỗn Độn Thần Vực và tam nguyên quy y gia trì mà từ độ kiếp cậu cũng đã đạt tới ngũ phẩm độ kiếp. Chân lực cung quanh cậu nhạt đi, chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Mũi tên bằng băng dưới sức mạnh của Diệp Thiên nổ tung. Toàn bộ xung quanh bỗng hóa thành đêm tối. Ngay sau đó là từng đốm sáng trắng xuất hiện, tạo thành một hình vẽ đen trắng thần kỳ giữa không gian. Sức mạnh vũ trụ bị hình vẽ hút lại, tập trung ngay sau Diệp Thiên