Chương 3127
“Đi sao?”.
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe Diệp Thiên nói từ này, trong lòng Yến Khinh Vũ vẫn bồi hồi.
Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy, mỉm cười với cô ấy: “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, bữa tiệc giữa tôi và Trái Đất cũng đến lúc kết thúc rồi”.
“Những ngày tôi không có ở đây, cô hãy bảo vệ tiếu thê’ giới. Nơi này là quê hương chân chính của cô!”.
Nói xong, cậu không chần chừ nữa, vạch một tay qua, tạo ra một khe nứt không gian. Đầu bên kia khe nứt là Trung Hải nối tiếng ở Hoa Hạ.
“Khoan đã!”.
Đúng lúc Diệp Thiên chuẩn bị bước chân vào, Yến Khinh Vũ lại lên tiếng: “Anh cứ đi như vậy không định nói gì với tôi sao?”.
“Nói cách khác, có phải anh còn chuyện gì chưa làm hay không?”.
Diệp Thiên nghe vậy, cảm thấy kỳ lạ quay đầu lại: “Chuyện chưa làm?”.
Cậu đến đây ngoài việc ôn lại chuyện cũ với Yến Khinh Vũ thì là để bày trận Tứ Thần Tinh Không, thêm một thủ đoạn để bảo vệ mọi người. Trừ việc đó ra thì không còn việc gì nữa, cậu không rõ tại sao Yến Khinh Vũ lại hỏi như vậy.
Ngay lúc này, cậu lại chú ý tới trong ánh mắt Yến Khinh Vũ chứa sự châm chọc, trêu đùa.
“Bởi công pháp mà tôi tu luyện nên tôi cực kỳ nhạy bén với khí tức trên người người khác. Vừa rồi lúc anh đến đây, tôi đã phát hiện ra khí tức của người khác trên người anh, là của phụ nữ, hơn nữa không chỉ có một mà đến hai người”.
“Loại khí tức này không phải chỉ thân thiết bình thường mà có thể sinh ra, chỉ sau khi làm chuyện phòng the mới để lại trên người anh, tôi nói đúng chứ?”.
Một tràng những câu nói của Yến Khinh Vũ khiến Diệp Thiên đứng sững tại chỗ, đây là lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy xấu hổ như vậy.
“Cô tu luyện công pháp gì vậy, ngay cá loại chuyện đó mà cũng có thể phát hiện ra?”.
Biếu cảm của Diệp Thiên vô cùng phong phú, lúc này chỉ muốn tìm một lỗ hổng chui xuống. Cậu không ngờ chuyện này lại bị vạch trần trước mặt một cô gái.
“Hừ!”, Yến Khinh Vũ cười xùy.
“Cho nên, anh đến tìm tôi ngoại trừ bày trận và ôn lại chuyện cũ, có phải anh còn muốn làm gì đó với tôi không?”.
Diệp Thiên tỏ ra ngượng ngùng, đất trời chứng giám, cậu đến tìm Yến Khinh Vũ không hề mang tâm tư này. Nhưng bây giờ bị Yến Khinh Vũ hỏi như vậy, cộng thêm hôm qua cậu vừa mới cùng hai cô gái Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thanh Du xong, bất kế cậu có giải thích thế nào cũng hiện rõ sự bất lực.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi đi đây!”.
Diệp Thiên xua tay, chui vào trong khe nứt không gian như chạy trốn, không còn thấy bóng dáng.
Nhìn Diệp Thiên rời đi như vậy, Yến Khinh Vũ che miệng cười, trong lòng lại có chút mất mát.
Diệp Thiên đã phát triển đến bước thân mật nhất với người phụ nữ khác, nhưng với cô ấy thì vẫn cách một lớp giấy mỏng, không thể thẳng thắn đối mặt.
Nhìn khe nứt không gian chậm rãi khép lại, Yến Khinh Vũ lòng ngẩn ngơ, tự nhủ: “Từ lâu tôi đã là người của anh, cơ thể này đợi anh đến lấy bất cứ lúc nào”.