Mãi sau khi Diệp Thiên xuất hiện, vào buổi lễ kỷ niệm thành lập trường, người của Giải Trí Thiên Phú đột nhiên đến tìm cô ký hợp đồng, các điều khoản trong hợp đồng gần như đều có lợi cho cô, loại hợp đồng như vua chúa này đến cả các ca sĩ đình đám cũng chưa chắc có được, cô vẫn luôn thấy kỳ lạ, Giải Trí Thiên Phú sao có thể cho cô những ưu ái và đãi ngộ như vậy.
Giờ đây thân phận của Diệp Thiên đã lộ, cô mới hoàn toàn hiểu, thì ra tất cả mọi thứ, đều là Diệp Thiên lót đường cho cô.
Chẳng trách lúc ở “Thủy Thượng Nhân Gian” Diệp Thiên lại nói câu “đường đã lót sẵn cho em rồi”, đáng cười là cô lại vì mấy câu Diệp Thiên và cô không cùng đẳng cấp của Lí Thu Hà
mà trở mặt với Diệp Thiên, giờ nghĩ lại, cô cảm thấy lồng ngực đau nhói như thắt lại.
Người thân thiết nhất, người tốt với cô nhất ở ngay bên cạnh, nhưng cô lại rơi vào thau nhuộm của hiện thực, chơi với mấy người tự cho là “giới thượng lưu”, từ đó xa cách với “anh Diệp Thiên” cùng cô lớn lên từ nhỏ, quan tâm lo lẳng cho cô nhất.
Là cô, đã đánh mất “con bé”, là cô đã đánh mất “anh Diệp Thiên”.
Lí Thu Hà nói cô và Diệp Thiên không cùng một đẳng cấp, câu này đúng thật, chỉ có điều, người với không tới vốn không phải Diệp Thiên, mà là cô.
Nghĩ tới đây, hai chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống vách núi, cô nhìn người thiếu niên đứng trên cột đá giống như có thể dời núi lấp bể
kia, mắt đã nhòe đi.
Còn bản thân Lí Tinh Tinh bị dọa cho tê liệt ngã ra đất, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Từ trước tới nay, cô ta luôn xem thường Diệp Thiên, bất luận là lúc Diệp Thiên đánh bại đội Karate ở câu lạc bộ Tán Thủ, hay là sau đó thi đỗ thủ khoa của trường, cô ta cũng không thay đổi cái nhìn về Diệp Thiên, luôn coi cậu như một tên nhà quê, nông dân.
Thái độ không coi ai ra gì, tự cao tự đại của Diệp Thiên khiến cô ta ghét nhất.
Kể cả khi Diệp Thiên vào ở trong căn biệt thự số một được mệnh danh là xa hoa bậc nhất ở Thiên Đường Vạn Giang, cô ta cũng không xem trọng Diệp Thiên hơn chút nào.
Nhưng bây giờ, tên nhà quê mà cô ta coi thường đã lột xác rồi, đứng trên cột đá cao chót vót, trở thành Diệp tiên sinh trấn áp cả tỉnh Xuyên, sự trở mình quá lớn này làm sao cô ta có thể tiếp nhận được?
Mặt cô ta lúc này trắng bệch, cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao trước nay Diệp Thiên luôn tỏ ra ngạo nghễ, bất khuất như thế.
Đúng là đùa, trẻ tuổi như Diệp Thiên, lại có sức mạnh, chỉ huy các ông trùm, nắm giữ tài nguyên của một tỉnh, cho dù có vênh mặt lên trời thì cũng có gì không thỏa đáng?
Với thân phận của Diệp Thiên, thì ai có tư cách đế cậu phải xem trọng? Ai có thể khiến cậu khiêm nhường?
Cái gì mà Vương Hiên, Âu Hạo Thần, thậm chí cả Sở Thần Quang đứng bên cạnh, so với Diệp tiên sinh có một không hai của tỉnh Xuyên, đều chỉ như con kiến hạt cát mà thôi!
Lí Tinh Tinh run rẩy không ngừng, cô ta luôn coi Diệp Thiên là trò đùa, nào có biết, cô ta mới luôn là thằng hề, ở đó khoa tay múa chân, làm mấy chuyện vô tri nực cười.
Còn Diệp Thiên là thân tàng bất lộ, ấn thân nơi thế tục, thản nhiên đối mặt với tất cả!
Nghĩ tới đây, cô ta hận khôn thể lập tức đào một cái hố mà chui xuống, hối hận vô cùng.
Còn Sở Thần Quang đã đứng đực ra từ lâu như người mất hồn.
Ngay từ đầu, cậu ta đã cố tình, về sau còn cố tình nâng cao hơn việc coi Diệp Thiên là tình địch mà cậu ta nhất định phải loại bỏ.
Nhưng nói thật, cậu ta trước nay chưa từng thực sự coi Diệp Thiên thuộc cùng một đăng cấp với mình, cậu ta là thiếu gia của tập đoàn, thanh niên tuấn kiệt, trong tay nắm giữ tài chính hàng chục triệu, lớp thanh niên có ai có thể đặt ngang hàng với cậu ta để so bì, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một học sinh trung học, cho dù có chút tài năng, thì so với cậu ta rõ ràng vẫn còn thua xa.
Nhưng hôm nay, trên đỉnh núi Phi Vũ này, Diệp Thiên đã đập vỡ tất cả những kiêu ngạo, những thứ cậu ta tự hào.
Diệp Thiên còn nhỏ hơn cậu ta mấy tuổi, đã trấn áp được tỉnh Xuyên, được mọi người tôn sùng, cậu ta phải mất bao lâu nữa mới đat đươc điều đó? Hai mươi
năm? Ba mươi năm? Có khi cả đời cũng không đạt được?
Cho dù cậu ta thực sự có thể đạt được, vậy đến lúc đó ai có thể tưởng tượng, Diệp Thiên đã lên đến cấp bậc nào rồi?
“Đây chính là lí do anh xem nhẹ tất cả sao?”.
Giờ đây thân phận của Diệp Thiên đã lộ, cô mới hoàn toàn hiểu, thì ra tất cả mọi thứ, đều là Diệp Thiên lót đường cho cô.
Chẳng trách lúc ở “Thủy Thượng Nhân Gian” Diệp Thiên lại nói câu “đường đã lót sẵn cho em rồi”, đáng cười là cô lại vì mấy câu Diệp Thiên và cô không cùng đẳng cấp của Lí Thu Hà
mà trở mặt với Diệp Thiên, giờ nghĩ lại, cô cảm thấy lồng ngực đau nhói như thắt lại.
Người thân thiết nhất, người tốt với cô nhất ở ngay bên cạnh, nhưng cô lại rơi vào thau nhuộm của hiện thực, chơi với mấy người tự cho là “giới thượng lưu”, từ đó xa cách với “anh Diệp Thiên” cùng cô lớn lên từ nhỏ, quan tâm lo lẳng cho cô nhất.
Là cô, đã đánh mất “con bé”, là cô đã đánh mất “anh Diệp Thiên”.
Lí Thu Hà nói cô và Diệp Thiên không cùng một đẳng cấp, câu này đúng thật, chỉ có điều, người với không tới vốn không phải Diệp Thiên, mà là cô.
Nghĩ tới đây, hai chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống vách núi, cô nhìn người thiếu niên đứng trên cột đá giống như có thể dời núi lấp bể
kia, mắt đã nhòe đi.
Còn bản thân Lí Tinh Tinh bị dọa cho tê liệt ngã ra đất, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Từ trước tới nay, cô ta luôn xem thường Diệp Thiên, bất luận là lúc Diệp Thiên đánh bại đội Karate ở câu lạc bộ Tán Thủ, hay là sau đó thi đỗ thủ khoa của trường, cô ta cũng không thay đổi cái nhìn về Diệp Thiên, luôn coi cậu như một tên nhà quê, nông dân.
Thái độ không coi ai ra gì, tự cao tự đại của Diệp Thiên khiến cô ta ghét nhất.
Kể cả khi Diệp Thiên vào ở trong căn biệt thự số một được mệnh danh là xa hoa bậc nhất ở Thiên Đường Vạn Giang, cô ta cũng không xem trọng Diệp Thiên hơn chút nào.
Nhưng bây giờ, tên nhà quê mà cô ta coi thường đã lột xác rồi, đứng trên cột đá cao chót vót, trở thành Diệp tiên sinh trấn áp cả tỉnh Xuyên, sự trở mình quá lớn này làm sao cô ta có thể tiếp nhận được?
Mặt cô ta lúc này trắng bệch, cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao trước nay Diệp Thiên luôn tỏ ra ngạo nghễ, bất khuất như thế.
Đúng là đùa, trẻ tuổi như Diệp Thiên, lại có sức mạnh, chỉ huy các ông trùm, nắm giữ tài nguyên của một tỉnh, cho dù có vênh mặt lên trời thì cũng có gì không thỏa đáng?
Với thân phận của Diệp Thiên, thì ai có tư cách đế cậu phải xem trọng? Ai có thể khiến cậu khiêm nhường?
Cái gì mà Vương Hiên, Âu Hạo Thần, thậm chí cả Sở Thần Quang đứng bên cạnh, so với Diệp tiên sinh có một không hai của tỉnh Xuyên, đều chỉ như con kiến hạt cát mà thôi!
Lí Tinh Tinh run rẩy không ngừng, cô ta luôn coi Diệp Thiên là trò đùa, nào có biết, cô ta mới luôn là thằng hề, ở đó khoa tay múa chân, làm mấy chuyện vô tri nực cười.
Còn Diệp Thiên là thân tàng bất lộ, ấn thân nơi thế tục, thản nhiên đối mặt với tất cả!
Nghĩ tới đây, cô ta hận khôn thể lập tức đào một cái hố mà chui xuống, hối hận vô cùng.
Còn Sở Thần Quang đã đứng đực ra từ lâu như người mất hồn.
Ngay từ đầu, cậu ta đã cố tình, về sau còn cố tình nâng cao hơn việc coi Diệp Thiên là tình địch mà cậu ta nhất định phải loại bỏ.
Nhưng nói thật, cậu ta trước nay chưa từng thực sự coi Diệp Thiên thuộc cùng một đăng cấp với mình, cậu ta là thiếu gia của tập đoàn, thanh niên tuấn kiệt, trong tay nắm giữ tài chính hàng chục triệu, lớp thanh niên có ai có thể đặt ngang hàng với cậu ta để so bì, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một học sinh trung học, cho dù có chút tài năng, thì so với cậu ta rõ ràng vẫn còn thua xa.
Nhưng hôm nay, trên đỉnh núi Phi Vũ này, Diệp Thiên đã đập vỡ tất cả những kiêu ngạo, những thứ cậu ta tự hào.
Diệp Thiên còn nhỏ hơn cậu ta mấy tuổi, đã trấn áp được tỉnh Xuyên, được mọi người tôn sùng, cậu ta phải mất bao lâu nữa mới đat đươc điều đó? Hai mươi
năm? Ba mươi năm? Có khi cả đời cũng không đạt được?
Cho dù cậu ta thực sự có thể đạt được, vậy đến lúc đó ai có thể tưởng tượng, Diệp Thiên đã lên đến cấp bậc nào rồi?
“Đây chính là lí do anh xem nhẹ tất cả sao?”.