Chương 2445
“Khi cứu cậu, cô ấy còn giúp cậu che giấu thân phận “kẻ bị bỏ đi” của cậu với đám bạn học của cô ấy nữa đấy!”.
Diệp Thiên lúc đó vì cơ thể đột nhiên đau đớn, mất đi ý thức, cô gái đã cứu cậu ngay lúc đó, khi cô ấy nhận ra cơ thể Diệp Thiên không có chút chân lực nào liền lập tức nghĩ cách, không để người khác tiếp cận cơ thế Diệp Thiên, giấu sự thật về thân phận “kẻ bị bỏ đi” của Diệp Thiên.
Cố tình không nhắc đến thân phận là kẻ bị bỏ đi của Diệp Thiên, hành vi này của cô gái nhìn khắp tiểu thế giới cũng không ai có khí độ như vậy, gần như 99% mọi người đều chán ghét và khinh thường “kẻ bị bỏ đi”, chỉ muốn lập tức để người đó bị đi đày, chứ đừng nói đến chủ động giúp đỡ.
Diệp Thiên biết cô gái đã cứu mình, nhưng muốn cậu làm lao động chân tay cho cô ấy, cậu không hề có hứng thú này, cậu đang định lên tiếng từ chối thì đột nhiên ánh mắt nheo lại.
Biểu cảm của cậu lập tức thay đổi, ngay sau đó, cậu nói với cô gái: “Cảm ơn cô đẫ cho tôi ở lại, tôi đồng ý ở lại!”.
Cô gái hơi cảm thấy kỳ lạ, một kẻ bị bỏ đi bình thường đều quỳ lạy người khác, thậm chí không tiếc bán rẻ tôn nghiêm của bản thân, chính là vì sợ bị người khác phát hiện, rồi cuối cùng bị chế tài của các cửa chính cho đi đày, nhưng thái độ của Diệp Thiên lại không hề hạ thấp, trong giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Cô ấy chăm chú nhìn Diệp Thiên một lúc rồi trả lời: “Nếu anh đã đồng ý thì từ nay trở di anh chính là một thành viên của nhà họ La chúng tôi, tuy anh phải phụ trách những việc linh tinh vất vả, nhưng ở nhà họ La tôi thì không có ai coi thường anh đâu!”.
“Biết đâu có một ngày thiên phú luyện khí tu tiên của anh sẽ khôi phục, nhưng trước ngày đó thì anh hãy làm việc chăm chỉ đi!”.
Diệp Thiên lập tức đáp lời: “Được!”.
Cô gái nheo mắt nhìn Diệp Thiên, nhẹ nhàng nói: “Thế này đi, hôm nay anh vừa mới tỉnh, nên hôm nay nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, anh cứ làm quen với mọi người trước, từ mai trở đi bắt đầu làm việc chính thức, được không?”.
Diệp Thiên không từ chối, cậu gật đầu.
“Phải rồi!”.
Cô gái đi đến trước lán xe, khẽ quay lại nói: “Tôi là La Thanh Chỉ, là người nhà họ La ở Mai Thành, ở trong nhà tôi thì tôi đứng thứ hai, ở trên còn có chị gái tôi, mọi người đều gọi tôi là cô hai, nên sau này anh cứ gọi tôi như vậy là được.
La Thanh Chỉ tuy trông chưa đến 18, 19 tuổi, nhưng lại lộ ra vẻ chín chắn của người trên 25 tuổi, ăn nói làm việc đều lộ ra phong thái của một người chững chạc, khiến Diệp Thiên thầm gật đầu.
“Nhà họ La ỏ Mai Thành!”.
La Thanh Chỉ nói xong liền quay người đi vào trong lán xe, ánh mắt Diệp Thiên nheo lại, trong đầu đang tìm kiếm Mai Thành rốt cuộc ỏ đoạn nào của tiểu thế giới.
Đúng lúc này, người đàn ông đô con ở bên cạnh lại vỗ cậu một cái.
“Được rồi nhóc con, nhìn gì mà ghê thế, cô hai đã vào trong lán xe rồi mà vẫn còn nhìn!”.
Diệp Thiên lúc này mới thu ánh mắt lại, không hề giải thích, chỉ khẽ mỉm cười.
Cậu đồng ý ở lại làm lao động chân tay đương nhiên là có mục đích của cậu, lần đầu tiên cậu đến tiểu thế giới, không hiểu gì hết về tiểu thế giới này, ngoài bốn môn sáu tông của tiếu thế giới là cậu biết ra thì không biết gì khác nữa, ngay cả vị trí mà cậu đang đứng bây giờ cậu cũng không biết.
ở tạm nhà họ La, vừa thăm dò thông tin, vừa có thể ẩn nấp, tiện cho cậu tìm hiểu cơ thế của bản thân rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, vì sao lại đột nhiên đau đớn,
thậm chí còn đến mức mất đi ý thức.
Người đàn ông đô con đương nhiên không biết suy nghĩ của Diệp Thiên, anh ấy hòa nhã mỉm cười với Diệp Thiên một cái rồi chìa tay nói: “Được rồi, tôi tên là La Túc, cậu gọi tôi một tiếng anh La là được, bây giờ tôi đưa cậu đi làm quen với mọi người, đế sau này mọi người dễ bề giúp đỡ!”.