"Soạt!".
Trên hư không vũ trụ, cơ thể của Diệp Thiên bỗng dưng bùng lên ngọn lửa hừng hực. Ngọn lửa này không có màu đỏ thẫm như bình thường, mà chia thành hai luồng, một luồng màu tím, một luồng màu đen.
Mỗi luồng lửa chiếm một nửa cơ thể Diệp Thiên, trong chớp mắt đã biến cậu thành người lửa song sắc, nhiệt độ đáng sợ khiến mấy tinh cầu xung quanh bắt đầu nhanh chóng tan chảy.
Lúc này, Diệp Thiên cũng phát ra những tiếng rên đau đớn, hai cánh tay và hai chân cậu đều run lẩy bẩy, hiển nhiên đang phải chịu nỗi đau khó mà tưởng tượng được.
"Đây chính là sức mạnh của Thiên Dưỡng Sinh và Tần Tử Dương sao?".
"Cửu U Ma Khí và Nguyên Dương Tử Khí?".
Cậu có thể cảm nhận được hai luồng sức mạnh khác nhau này đang kết hợp cực kỳ ăn ý để tấn công chân lực hỗn độn trong người cậu. Thế công mạnh đến mức có cảm giác như muốn xé toạc người cậu, khiến cậu bạo thể mà chết.
Hai luồng sức mạnh này cực kỳ thuần túy, trước đó Diệp Thiên vẫn luôn không cảm nhận được, nhưng giờ phút này, nó bất ngờ bùng phát trong bàn tay cậu, cậu thậm chí còn không kịp phản ứng.
Nếu cậu không sở hữu Vạn Cổ Hỗn Độn Thể thì chắc chắn lúc này đã bị hai luồng khí tức to lớn này xé toạc người ra.
"Rốt cuộc đến lúc nào mới thôi đây?".
Cậu vừa điều động chân lực hỗn độn để áp chế hai luồng sức mạnh này, vừa thầm suy nghĩ. Lúc quyết chiến cậu không hề cảm thấy có gì dị thường, cho đến lúc giết chết hai người này, cậu vẫn không hề thấy bọn họ sử dụng thủ đoạn đặc biệt nào, tại sao lúc này cậu lại bị Cửu U Ma Khí và Nguyên Dương Tử Khí xâm nhập vào cơ thể chứ?
"Soạt!".
Trong thần phủ của cậu, một tia sáng bỗng hiện ra, hóa thành ảo ảnh linh hồn của Thái Cổ Đan Thần.
Thái Cổ Đan Thần nhìn trạng thái của Diệp Thiên lúc này, đồng tử cũng co lại, vô cùng kinh ngạc.
"Không ngờ Tần Tử Dương và Thiên Dưỡng Sinh lại quả quyết tàn ác như vậy!".
Ông ta trầm giọng nói: "Chúa công, độ tinh thuần và mạnh mẽ của Cửu U Ma Khí và Nguyên Dương Tử Khí trên người cậu giống hệt với trong người của Tần Tử Dương và Thiên Dưỡng Sinh".
"Chắc hẳn bọn họ đã nén chân lực trong người lại, hóa thành viên đan chân lực, rồi nhân lúc cậu phân tâm giết bọn họ lén để lại ở đầu ngón tay của cậu".
"Bọn họ còn đặt cấm chế vào viên đan chân lực này, nếu cả hai cùng mất mạng, viên đan chân lực sẽ phát nổ sau một thời gian nhất định, hóa thành cơn lũ sức mạnh, đối chọi với nhau trong người cậu".
Ánh mắt Thái Cổ Đan Thần đanh lại: "Có lẽ bọn họ biết mình không thể sống sót, thế nên thời khắc cuối cùng đã lựa chọn cách thức phản công này".
Diệp Thiên nghe Thái Cổ Đan Thần nói xong liền khẽ gật đầu, không dám phân tâm chút nào, mà luôn duy trì chân lực hỗn độn ở trạng thái đỉnh phong để chống lại hai luồng sức mạnh này.
Nhưng phải biết rằng, hai luồng sức mạnh này được hai độ kiếp thần phẩm mạnh nhất tu luyện cả đời, cực kỳ mạnh mẽ, cho dù có Vạn Cổ Hỗn Độn Thể thì cậu vẫn có cảm giác rất khổ sở, dường như chúng sẽ khiến cậu nổ tung bất cứ lúc nào.
Cảm nhận được sức mạnh phản công đáng sợ của hai luồng sức mạnh này, cậu lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt dâng lên ý chí chiến đấu hừng hực.
"Muốn tôi bạo thể mà chết sao? Đã vậy thì tôi sẽ luyện hóa các ông, để xem ai mạnh hơn ai!".
Diệp Thiên khẽ quát, sau đó đồng tử của cậu hiện lên màu đen trắng, rồi đến tóc, đầu, tứ chi, toàn thân, bắt đầu chuyển sang màu sắc ngôi sao.
Cuối cùng, cơ thể của cậu biến mất, hóa thành một lốc xoáy khổng lồ, ở chính giữa lốc xoáy này là hai luồng sức mạnh một tím một đen.
"Hỗn Độn Phệ Thiên, luyện!".
Giọng nói của Diệp Thiên vang khắp vũ trụ, lốc xoáy khổng lồ mang màu sắc ngôi sao kia cũng bắt đầu quay cuồng mãnh liệt. Hai luồng sức mạnh tím và đen bị cuốn vào lốc xoáy, thể tích dần giảm xuống.
Quá trình này kéo dài khoảng mấy phút, dưới sự quay cuồng của lốc xoáy, hai luồng sức mạnh nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng hóa thành hai đốm sáng nhỏ bằng hạt gạo.
Còn lốc xoáy cũng dừng chuyển động, biến trở lại thành cơ thể Diệp Thiên, hai ngọn lửa trên người cậu lúc trước cũng đã biến mất.
"Chúa công".
Thái Cổ Đan Thần thấy thế liền ngạc nhiên nói: "Cậu luyện hóa sức mạnh của hai người họ rồi sao?".
Vừa nói xong ông ta lại lắc đầu, nếu Diệp Thiên luyện hóa được sức mạnh của hai người này thì chắc chắn tu vi của cậu sẽ lại tăng vọt. Nhưng lúc này, rõ ràng Diệp Thiên vẫn ở cảnh giới thánh nhân nhất phẩm.
Diệp Thiên cũng lắc đầu cười khổ: "Đâu có dễ dàng như vậy".
"Tuy chân lực hỗn độn của tôi bao la vạn tượng, có thể luyện được vạn vật trên đời, nhưng dù sao tu vi bản thể của tôi vẫn còn thấp, sức mạnh của hai người này lại quá to lớn, còn là một trong năm sức mạnh cao nhất, muốn luyện hóa hoàn toàn phải mất ít nhất vài năm".
"Tôi chỉ dùng chân lực hỗn độn dẫn dắt, tạm thời áp chế hai luồng sức mạnh này, hóa thành hai kết tinh chân lực để trong người tôi".
"Nhưng tôi cùng lắm chỉ áp chế được ba ngày, nếu quá thời hạn, hai luồng sức mạnh này chắc chắn sẽ lại phản công".
"Thế nên tôi phải nhanh chóng luyện hóa chúng, diệt trừ hoàn toàn sự nguy hại của chúng. Nếu bỏ mặc, chúng rất có khả năng sẽ trở thàng hậu họa trong trận quyết chiến sau”.
Thái Cổ Đan Thần gật đầu, hóa thành luồng sáng chui vào thần phủ của Diệp Thiên. Còn Diệp Thiên vung tay lên, xé rách một thông đạo không gian, khi xuất hiện trở lại, cậu đã đứng ở quảng trường của Thái Sơ Thần Đạo Môn.
Lúc này, khách khứa của Thái Sơ Thần Đạo Môn đã ra về gần hết, chỉ có người của Thái Sơ Thần Đạo Môn cùng với Lạc Tông Diễm và Mai Nhược Lãnh đang nóng ruột chờ đợi.
Thấy Diệp Thiên trở lại, Lạc Tông Diễm và Mai Nhược Lãnh cùng đi tới đón.
"Cậu không sao chứ?".
Diệp Thiên lắc đầu, mỉm cười với bọn họ.
Đám Tam Kiếp lão nhân cũng đi tới, Tam Kiếp lão nhân nhìn Diệp Thiên, ánh mắt hơi trầm xuống.
"Chưởng môn có sao không?".
Vừa nãy ông ta vốn định liên thủ với Diệp Thiên để đối địch, nhưng Diệp Thiên lại điều đọng Hỗn Độn Thần Vực, kéo Thiên Dưỡng Sinh và Tần Tử Dương đi, cách ly khỏi thần niệm của ông ta, khiến ông ta không thể giúp đỡ.
Bây giờ Diệp Thiên quay lại, trong lòng ông ta không khỏi lo lắng, dù sao đối thủ của cậu cũng là Lục Mục Thiên Ma và Tử Dương Đế tung hoành vũ trụ.
Diệp Thiên khẽ xua tay, ánh mắt lạnh lẽo.
"Thiên Dưỡng Sinh và Tần Tử Dương đã bị tôi giết rồi!".
Cậu vừa dứt lời, Tam Kiếp lão nhân liền ngẩn ra, đám Thanh Sam trưởng lão ở phía sau đều kinh hãi biến sắc.
Một lát sau mọi người mới hoàn hồn, Tam Kiếp lão nhân cũng nói với vẻ khó tin: "Hai người họ đều bị cậu giết rồi sao?".
Diệp Thiên gật đầu, kể lại qua loa, sau đó không quan tâm mọi người có phản ứng gì, lập tức ngẩng đầu lên.
"Ba ngày sau tôi muốn tìm một nơi bế quan, luyện hóa Cửu U Ma Khí và Nguyên Dương Tử Khí trong người. Lần luyện hóa này ít thì hai năm, nhiều thì tám năm mười năm".
"Để tránh những biến cố xảy ra trong thời gian tôi bế quan, bây giờ chúng ta phải tìm một số đồng minh, để vượt qua thời kỳ tôi bế quan".
"Dù sao Thần Sáng Thế và Thủy Tổ Vạn Thú vẫn đang nấp trong chỗ kín như hổ rình mồi".
"Đồng minh?", Tam Kiếp lão nhân nghe xong liền nhíu mày.
"Bây giờ cậu là chưởng môn của Thái Sơ Thần Đạo Môn chúng tôi, lại là tộc trưởng tộc họ Diệp, Thái Sơ Thần Đạo Môn và tộc họ Diệp chắc chắn là đồng minh của nhau rồi".
"Nhưng nếu tìm đồng minh khác thì e là rất khó, dù sao nhìn khắp vũ trụ, những thế lực dám chống lại người kế thừa thần cách vô cùng ít ỏi, gần như là không có".
Diệp Thiên đương nhiên biết điều này, cậu trầm ngâm một lát rồi khẽ cười.
"Tộc họ Duẫn ở Tinh Hà, ông cảm thấy đồng minh này thế nào?".