Mặc dù giọng nói của Lạc Tông Diễm rất khẽ, nhưng Diệp Thiên ở bên cạnh vẫn nghe được rõ ràng.
Cậu bước tới trước một bước, đứng bên cạnh Lạc Tông Diễm.
“Dì Lạc!”.
“Dì đang nói gì vậy? Cái gì mà Thái Sơ Bí Điển? Dì nói hủy diệt là sao?”.
Cậu lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ thê lương của Lạc Tông Diễm.
Lúc này Lạc Tông Diễm mới hoàn hồn, bà ấy nhìn về phía Diệp Thiên, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng.
“Những chuyện này là bí mật quan trọng của Thái Sơ Thần Đạo Môn. Tôi chưa từng nói với cậu, Diệp Kình Thương cũng không biết nhiều”.
“Tôi là Thánh nữ của Thái Sơ Thần Đạo Môn, chuyện này chắc cậu biết chứ?”.
Diệp Thiên gật đầu. Trong một phần ký ức chứa trong tộc văn của Diệp Kình Thương, cậu biết được tông môn của Lạc Tông Diễm chính là Thái Sơ Thần Đạo Môn, nhưng thông tin nhiều hơn thì cậu không biết.
Lạc Tông Diễm nói tiếp: “Thái Sơ Thần Đạo Môn là tông môn tu luyện thần niệm mạnh nhất trong giới tu tiên vũ trụ, không ai hơn được, còn nó bắt đầu tồn tại từ lúc nào thì tôi cũng không thể truy ngược và nghiên cứu”.
“Tôi là một đứa trẻ mồ côi, được chưởng môn của Thái Sơ Thần Đạo Môn nuôi lớn từ bé, nhận tôi làm đồ đệ, truyền dạy thần thông kỹ pháp cho tôi, dẫn tôi vào con đường tu tiên”.
“Tôi cũng biểu hiện ra thiên phú tu luyện thần niệm hơn người, cho nên vào năm tôi bước vào cảnh giới hóa thần, chính thức được chưởng môn và các trưởng lão đưa lên làm người kế thừa Thánh nữ của Thái Sơ Thần Đạo Môn”.
“Lúc đó, tuy tôi là thiên tài mạnh nhất Thái Sơ Thần Đạo Môn, nhưng cùng thời với tôi cũng có vài người không thua kém gì tôi”.
“Nhưng Thánh nữ hoặc là Thánh tử của Thái Sơ Thần Đạo Môn không phải cứ có đủ tư chất tu luyện là có thể đảm nhiệm, muốn trở thành Thánh tử hoặc Thánh nữ của Thái Sơ Thần Đạo Môn thì cần phải đạt được tiêu chuẩn thép không thể thay đổi”.
“Đó là có thể mở được Thái Sơ Bí Điển”.
“Thái Sơ Bí Điển?”, Diệp Thiên ngước mắt lên: “Đó là công quyết truyền thừa của Thái Sơ Thần Đạo Môn phải không?”.
Lạc Tông Diễm gật đầu đáp: “Không sai!”.
“Thái Sơ Bí Điển là do Thái Sơ Đạo Tổ, ông tổ của Thái Sơ Thần Đạo Môn để lại. Thái Sơ Bí Điển ghi chép cuộc đời cùng cực của Thái Sơ Đạo Tổ, quá trình tu luyện và cảm ngộ riêng trên con đường sức mạnh thần niệm, cùng với nhiều cách dùng sức mạnh thần niệm đặc biệt…”.
“Có thể nói Thái Sơ Bí Điển là chí bảo tu luyện sức mạnh thần niệm của giới tu tiên vũ trụ, vô số tu sĩ luyện thần đều khát cầu có được, ngay cả độ kiếp kim tiên cũng vô cùng thèm muốn nó”.
“Nếu xét riêng về uy lực và độ mạnh, trên khắp vũ trụ, pháp quyết luyện thần mạnh hơn Thái Sơ Bí Điển e rằng cũng chỉ có Thái Cổ Thần Quyết mà cậu đang tu luyện thôi”.
Diệp Thiên dao động ánh mắt, đã có khái niệm tương đối rõ ràng về Thái Sơ Bí Điển.
Phải biết rằng cậu đã lĩnh hội độ mạnh của Thái Cổ Thần Quyết, mà trong vũ trụ, Thái Sơ Bí Điển chỉ thua kém Thái Cổ Thần Quyết, đủ để thấy độ mạnh của nó.
Gọi nó là pháp quyết mạnh nhất của Thái Sơ Thần Đạo Môn không có gì lạ.
Ánh mắt Lạc Tông Diễm khẽ dao động, lại lên tiếng: “Từ khi Thái Sơ Đạo Tổ qua đời, Thái Sơ Bí Điển do các đời chưởng môn và các vị trưởng lão của Thái Sơ Thần Đạo Môn cùng nhau bảo quản. Trong Thái Sơ Bí Điển còn sót lại thần niệm mạnh mẽ của Thái Sơ Đạo Tổ, chỉ có ai được Thái Sơ Đạo Tổ công nhận mới có thể mở nó ra”.
“Nếu không được Thái Sơ Đạo Tổ công nhận, cho dù tu vi có mạnh, thiên phú có cao cũng sẽ bị từ chối. Trong lịch sử Thái Sơ Thần Đạo Môn từng sinh ra không ít thiên tài tuyệt đỉnh, ví dụ như đại trưởng lão, nhị trưởng lão của Thái Sơ Thần Đạo Môn hiện nay, thậm chí là thiên tài tuyệt thế như Thương Cửu Mân mà cậu vừa đuổi đi, đều không thể mở Thái Sơ Bí Điển, càng không thể tu luyện”.
“Chính vì vậy, cứ cách trăm nghìn năm, bọn họ sẽ chọn ra năm người mạnh nhất trong môn nhân đệ tử ưu tú lần lượt nghiên cứu Thái Sơ Bí Điển. Nếu không ai có thể mở nó ra thì đợi mười năm sau lại chọn ra môn nhân đệ tử khác tiếp tục luân phiên nghiên cứu, cứ xoay tròn như vậy”.
“Một khi xuất hiện người có thể mở Thái Sơ Bí Điển ra, nam thì được chọn làm Thánh tử, nữ thì được chọn làm Thánh nữ”.
“Tôi là người duy nhất có thể đọc được Thái Sơ Bí Điển ở thế hệ đó, cho nên mấy trăm nghìn năm trước, tôi trở thành Thánh nữ của Thái Sơ Thần Đạo Môn”.
Diệp Thiên khẽ gật đầu, trong lòng đã hiểu. Xem ra Thái Sơ Bí Điển thật sự huyền diệu vô song. Nếu không phải là người có duyên với Thái Sơ Đạo Tổ thì thậm chí còn không mở ra được, càng đừng nói tu luyện.
Lạc Tông Diễm có thể mở Thái Sơ Bí Điển ra, chắc chắn là người có phúc duyên sâu dày.
Nhưng Diệp Thiên vẫn không hiểu, điều này liên quan gì đến hủy diệt mà Lạc Tông Diễm nói?
Dường như nhận ra sự nghi hoặc của Diệp Thiên, Lạc Tông Diễm mỉm cười giải thích: “Muốn mở Thái Sơ Bí Điển đâu có dễ, trong lịch sử Thái Sơ Thần Đạo Môn, trừ Thái Sơ Đạo Tổ sáng tạo ra Thái Sơ Bí Điển, tính kỹ cũng chỉ từng xuất hiện hai người mở được Thái Sơ Bí Điển”.
“Một trong số đó là tôi, người còn lại là chưởng môn hiện nay, cũng chính là Thánh tử đời trước tôi: Tam Kiếp lão nhân. Ông ấy cũng là sư phụ của tôi”.
“Bởi vì người mở được Thái Sơ Bí Điển quá khó xuất hiện, cho nên mỗi lần xuất hiện một người, tông môn sẽ dành chín mươi chín phần trăm tài nguyên tu luyện cho người đó, dẫn tất cả thần niệm của anh linh tổ tiên các đời của đất tổ Thái Sơ Thần Đạo Môn truyền cho người đó, với ý định đẩy người đó lên một độ cao mới”.
“Nhưng cái giá là người này phải gánh mọi vinh quang của Thái Sơ Thần Đạo Môn trên vai, xem sự hưng suy của tông môn là nhiệm vụ của mình, trở thành chưởng môn đời tiếp theo, tận tâm tận lực vì tông môn”.
“Tam Kiếp lão nhân đã như vậy, ông ấy dâng hiến tất cả cho Thái Sơ Thần Đạo Môn, tọa trấn trong tông môn gần triệu năm, đưa Thái Sơ Thần Đạo Môn vào hàng ngũ thế lực đế cấp chí cường, vang danh Ngân Hà!”.
“Nhưng tôi…”.
Bà ấy không nói tiếp, nhưng Diệp Thiên đã hiểu ra.
Lạc Tông Diễm được thần niệm anh linh tổ tiên của Thái Sơ Thần Đạo Môn gia thành, vốn phải làm chưởng môn tương lai, nắm quyền quản lý Thái Sơ Thần Đạo Môn, tận tâm tận lực vì tông môn, đến chết mới thôi.
Nhưng cuối cùng Lạc Tông Diễm lại lựa chọn tình cảm, vào sinh ra tử với Diệp Kình Thương, khiến cho thân xác bị hủy, mất tích mấy trăm nghìn năm, có thể nói trọng trách mà Thái Sơ Thần Đạo Môn gửi gắm lên bà ấy, bà ấy không hề gánh được.
Ánh mắt Lạc Tông Diễm trống rỗng, không có bi thương, không có tức giận.
“Ba ngày sau, Thái Sơ Thần Đạo Môn sẽ tiến hành lễ kế vị Thánh nữ, chứng tỏ bọn họ đã tìm được nữ đệ tử khác có thể mở được Thái Sơ Bí Điển”.
“Nữ đệ tử này sẽ kế thừa trọng trách của Thánh nữ Thái Sơ Thần Đạo Môn, cũng sẽ tiếp nhận truyền thừa thần niệm của nhiều anh linh tiền bối trong Thái Sơ Thần Đạo Môn”.
“Tôi là Thánh nữ đời trước xem như đã bị tông môn vứt bỏ. Với cách hành sự của Thái Sơ Thần Đạo Môn, chỉ cần tìm được tôi thì chắc chắn sẽ sử dụng bí pháp tông môn, rút hết sức mạnh thần niệm của anh linh tiền bối trong thần hồn tôi, truyền vào trong thần hồn của vị Thánh nữ mới này”.
“Vậy thì tôi cũng sẽ bị hủy diệt!”.
“Đây cũng xem như chuyện cuối cùng tôi làm vì Thái Sơ Thần Đạo Môn. Dù sao, đúng là tôi đã phụ sự ủy thác của bọn họ”.
Lạc Tông Diễm nói đến đó, lại hiện lên vẻ mặt như buông bỏ được gánh nặng. Diệp Thiên không nhìn thấy bất cứ sự lưu luyến hay khát vọng nào đối với thế gian trong mắt bà ấy.
Đúng lúc này, Lạc Tông Diễm bỗng nhìn về Diệp Thiên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Tôi vốn hứa với Diệp Kình Thương sẽ luôn ở bên cạnh cậu”.
“Nhưng, tha thứ cho tôi, tôi thật sự mệt rồi, tôi cũng muốn được nghỉ ngơi”.
“Dù gì Diệp Kình Thương cũng không còn nữa, không phải sao?”.
Nghe vậy, đồng tử trong mắt Diệp Thiên co lại, trong lòng chấn động.
Lạc Tông Diễm nhìn phản ứng đó, chỉ mỉm cười: “Cậu nghĩ không nói cho tôi là tôi không biết sao? Đừng quên tôi ở trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn, cậu và tôi tâm niệm tương thông. Nếu cậu có dao động cảm xúc gì khác lạ, tôi cũng có thể biết được một hai”.
“Chuyện này cậu còn muốn giấu tôi sao?”.
Câu nói vừa dứt, Diệp Thiên hoàn toàn mất đi tiếng nói, nhất thời đứng sững tại chỗ, không biết phải làm sao.
Trên không trung rơi vào sự lắng đọng ngắn ngủi, chốc lát sau Diệp Thiên ngước mắt lên, lùi về sau một bước, cúi mình trước Lạc Tông Diễm.
“Dì Lạc, Diệp Thiên cảm ơn dì đã đồng hành và chỉ dẫn trên đoạn đường này”.
“Nếu dì đã quyết tâm, xin hãy để tôi đi với dì chặng đường cuối cùng”.
“Ba ngày sau, tôi đi cùng dì đến Thái Sơ Thần Đạo Môn!”.