Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên chắp tay đứng dưới cây Thánh Linh, đang giao lưu thần niệm với Lạc Tông Diễm trong thần phủ.

"Dì Lạc, với tình hình bây giờ thì tôi có thể đánh thức Hư Nhược Vô thúc tổ không?".

Lạc Tông Diễm trầm ngâm một lát mới trả lời: "Về mặt lý thuyết thì chắc là không vấn đề gì".

"Ông ta chỉ bị phong ấn trong Tinh Ngân Chi Nhãn, sau đó vì tháo gỡ phong ấn mà tiêu hao quá nhiều sức mạnh. Chỉ cần sức mạnh bản nguyên của ông ta không bị tổn thương, thì cậu chỉ cần dùng sức mạnh thần niệm dẫn dắt là có thể đánh thức ông ta".

"Tuy không thể khiến ông ta khôi phục hoàn toàn sức mạnh, cũng chưa chắc có thể phá vỡ phong ấn do Thần Sáng Thế lập ra, nhưng chỉ cần ông ta tỉnh lại, thì cậu có thể hoàn thành việc mình muốn làm".

"Đến lúc đó bảo ông ta mở khóa Tinh Ngân trên người các tu sĩ trong Tinh Ngân Chi Nhãn là cậu có thể đàm phán với bọn họ".

Diệp Thiên nghe thấy thế, lập tức gật đầu: "Thế thì tốt, chờ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở Hiên Viên Điện, chúng ta sẽ lập tức lên đường".

Trong mấy ngày tiếp theo, Diệp Thiên đều ở Hiên Viên Điện, khi có một số tông môn đại tộc thực lực khá mạnh đến cửa là cậu cũng đích thân ra mặt, đón tiếp tông chủ hoặc tộc trưởng của đối phương.

Có cường giả đệ nhất dải Ngân Hà là Diệp Thiên tọa trấn, có thể nói hiện giờ Hiên Viên Điện là Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.

Lục Tông Đình và Liễu Trường Thanh sau khi trở về khu vực của mình, nhận được thần niệm truyền tin của Diệp Thiên, coi Hợp Nhất Môn và Mộc Thần Các là hai bộ phận của Hiên Viên Điện, lần lượt tọa trấn khu vực phía Bắc và phía Tây dải Ngân Hà, hô ứng lẫn nhau với Hiên Viên Điện ở khu vực trung tâm.

Bây giờ, chỉ còn khu vực phía Nam và khu vực phía Đông là khá hỗn loạn. Do Diệp Thiên đã giết hai sự tồn tại bá chủ một phương là Thẩm Thương Sinh và Lệ Tà, nên khu vực phía Nam và phía Đông vẫn như rắn mất đầu, cần tìm người phù hợp để chỉnh đốn.

Ngày thứ ba, Diệp Thiên bàn bạc với mọi người, để Độ Ách với tu vi nguyên anh lục phẩm dẫn theo một đám cường giả nguyên anh đến tiếp quản khu vực phía Đông của Hỏa Đức Tông. Còn khu vực phía Nam, cuối cùng Diệp Thiên quyết định để cường giả cuối cùng còn sót lại của Lang tộc vũ trụ là Wiseman đi tiếp quản. Dù sao ông ta cũng có thực lực nguyên anh thất phẩm, đủ để đảm nhiệm.

Hiện giờ năm vị trí Đông Tây Nam Bắc trung tâm của dải Ngân Hà đều thuộc quản lý của Hiên Viên Điện, mọi chuyện cũng đã ổn định. Ba ngày vừa hết, Diệp Thiên liền từ biệt mọi người của Hiên Viên Điện, lần nữa đặt chân lên thông đạo không gian đến Tinh Ngân Chi Nhãn.

Lần trước cậu đến Tinh Ngân Chi Nhãn, do không biết gì nên có mấy phần cảnh giác.

Bây giờ quay lại chốn xưa, Diệp Thiên chỉ cảm thấy bồi hồi và cảm khái.

Khi đặt chân xuống mặt đất của Tinh Ngân Chi Nhãn, Diệp Thiên lập tức cảm nhận được dị tượng, chỉ thấy giữa hư không, một luồng năng lượng màu đen kéo dài từ mặt đất tới, nhanh như chớp định chui vào dưới chân cậu.

Cậu lập tức nhận ra đây là chân lực Hư Vô của Hư Nhược Vô, hiển nhiên luồng chân lực này muốn hình thành "khóa Tinh Ngân" trong người cậu giống như lần đầu tiên.

Chỉ là Diệp Thiên hiện giờ không còn là kim đan tam phẩm như hồi trước nữa, cảm nhận chân lực Hư Vô lại gần, cậu lập tức giơ chân lên giẫm mạnh xuống.

"Ầm!".

Cả mặt đất rung chuyển, sau đó luồng chân lực Hư Vô cường hãn kia bị chấn động vỡ vụn, không thể tiếp cận cậu trong phạm vi ba xích.

Diệp Thiên đánh ra một chiêu, sau đó khuôn mặt tỏ vẻ kỳ quái: "Nhược Vô thúc tổ, lúc trước con còn cảm thấy kỳ lạ, thúc tổ chỉ dùng chân lực Hư Vô củng cố sức mạnh bản nguyên cơ thể cho con, hẳn là không bị tiêu hao nhiều như vậy, sao lại chìm vào giấc ngủ sâu 10 năm chứ?".

"Bây giờ xem ra hôm đó là thúc tổ lừa con mà thôi, để con có thể rời khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn mà không phải kiêng dè chứ gì?".

Giọng nói của cậu vang khắp mặt đất rộng lớn, mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

Một lát sau, trong hư không bỗng vang lên tiếng cười lớn sang sảng của Hư Nhược Vô.

"Ha ha!".

"Nhóc con, quả nhiên không qua mặt được cậu".

Dứt lời, một bóng dáng cũng dần ngưng tụ hiện ra trước mặt Diệp Thiên, chính là Hư Nhược Vô.

Tuy lúc này, vẻ mặt của Hư Nhược Vô có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, hiển nhiên có bị tiêu hao, nhưng không đến mức chìm vào giấc ngủ say.

Ông ta nhìn Diệp Thiên, ánh mắt phức tạp nói: "Hôm đó, đúng là tôi cố ý lừa cậu, bởi vì tôi sợ sau khi biết mối quan hệ giữa tôi và tổ tiên của cậu, cậu sẽ bất chấp tất cả phá vỡ phong ấn cho tôi, thậm chí không chịu rời khỏi đây. Thế nên tôi chỉ đành nói dối cậu là sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, cần một thời gian mới tỉnh lại".

"Nhưng không ngờ cậu ra ngoài chưa được nửa năm đã quay lại rồi".

Ông ta nhìn Diệp Thiên, ánh mắt càng trở nên kinh ngạc hơn: "Chậc chậc, chỉ mấy tháng không gặp, cậu không những đã tu thành nguyên anh, mà sức mạnh thần niệm cũng đã lên nhập đạo trung kỳ, trên người còn có một luồng dao động khiến tôi vô cùng quen thuộc. Xem ra thời gian này, cậu đã gặp kỳ ngộ nào đó rồi".

Ông ta biết Diệp Thiên có thiên phú kinh người, nhưng không ngờ cậu lại tiến bộ thần tốc như vậy.

Diệp Thiên chỉ mỉm cười hiền hòa, không chút kiêu căng tự mãn, nhưng một ảo ảnh lướt từ trong thần phủ của cậu ra, đứng trước mặt Hư Nhược Vô.

"Tiểu Hư Tử, còn nhớ chị không?".

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cùng với kiểu xưng hô không thể bắt chước này, Hư Nhược Vô lập tức biến sắc.

Khi nhìn thấy rõ ảo ảnh linh hồn trước mặt, đôi mắt ông ta trở nên run rẩy.

"Ôi vãi, chị Diễm?".

Dù đã cách mấy trăm nghìn năm, dù đã rất lâu không gặp mặt, nhưng ông ta vẫn lập tức nhận ra Lạc Tông Diễm.

Dù sao thì cũng chỉ có người này mới dám gọi Phệ Nhật Thánh Giả là "Tiểu Hư Tử".

"Đương nhiên là tôi rồi", ánh mắt Lạc Tông Diễm đầy ý cười, sau đó liếc nhìn Hư Nhược Vô, tỏ vẻ kinh ngạc.

"Không tệ nhỉ, mấy trăm nghìn năm không gặp, ông đã tu thành thánh nhân thần phẩm rồi".

"Nếu không phải hàn khí Hoàng Tuyền của lão già chết tiệt Thần Sáng Thế kia luôn bào mòn sức mạnh của ông, thì chắc là ông đã phá vỡ phong ấn ra ngoài rồi nhỉ?".

Diệp Thiên ở bên cạnh nghe thấy thế, ánh mắt hơi chấn động, đây là lần đầu tiên cậu nghe được thực lực thực sự của Hư Nhược Vô.

Thánh nhân thần phẩm!

Sức chiến đấu ở mức độ này quả thực mạnh không thể diễn tả được, chắc là so với cảnh giới độ kiếp kim tiên mạnh nhất trong truyền thuyết cũng chỉ kém một bước nhỉ?

Nhưng càng là như vậy thì trong lòng cậu lại càng kinh ngạc, phải biết rằng Hư Nhược Vô mạnh như vậy nhưng vẫn bị phong ấn ở đây mấy trăm nghìn năm. Vậy thì Thần Sáng Thế đã phong ấn Hư Nhược Vô phải đáng sợ đến mức nào đây?

Không hổ là sự tồn tại có thể dẫn người vây giết Diệp Kình Thương, e rằng ông ta mới là nhân vật thực sự đứng trên đỉnh cao của vũ trụ.

Hư Nhược Vô và Lạc Tông Diễm, hai người cứ thế đứng ở chân trời, ôn lại chuyện cũ, còn Diệp Thiên lặng lẽ đứng ở bên cạnh như một người thừa.

Nhưng 20 phút sau, Lạc Tông Diễm bỗng trầm giọng nói.

"Không nói những lời thừa thãi nữa, ông nghĩ với chân lực của ông cộng thêm sức mạnh thần niệm của tôi, thì có thể phá vỡ phong ấn của Thần Sáng Thế không?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK