Trong ba phút, Diệp Thiên đã giết hơn trăm nghìn tu sĩ ngoại vực, nhổ tận gốc toàn bộ mấy trăm tổng bộ phân bộ của các thế lực tu tiên ngoại vực ở Trái Đất. Còn bản thân anh vẫn đang ngồi bất động ở nhà ăn của Đại học Nghệ thuật Thủ Đô.
Bây giờ, tu vi thần niệm của anh đã đạt đến tề vũ tôn đế, nếu khoảng cách hơi xa thì có lẽ còn nằm ngoài tầm với của anh, nhưng nếu giết trăm tổng bộ và phân bộ tông môn ở Trái Đất thì dễ như trở bàn tay.
Dù là Bát Cảnh Tông, Lạc Tinh Môn hay Tu La Môn đều là những thế lực tu tiên lớn mạnh tiếng tăm vang dội ở Trái Đất, nhưng đều bị xóa sổ cùng một lúc. Các tu sĩ trong tông môn bất kể mạnh yếu đều chết sạch. Chuyện này hiển nhiên đã trở thành tiêu điểm theo dõi của các bên.
Ngay sau khi Diệp Thiên ra tay, không đến 10 phút, các nước đều nhận được tin này, ai nấy vô cùng chấn động.
Sau đó, gần như cùng lúc, tổ chức tình báo của các nước liền nhớ đến câu nói "thời hạn ba ngày" mà Diệp Thiên để lại trong hình ảnh trực tiếp vào ba ngày trước.
Cuối cùng, các nước đều đưa ra kết luận thống nhất, người ra tay chính là Diệp Thiên. Sau đó, cả thế giới gần như chấn động, hầu hết nguyên thủ các nước đều mở cuộc họp khẩn cấp, bí mật thương thảo về chuyện này, lo lắng đến hậu quả mang lại khi Diệp Thiên tiêu diệt những thế lực tu tiên ngoại vực này.
Diệp Thiên không hề biết những việc này, mà cho dù biết anh cũng không quan tâm, đối với anh cũng chỉ là giết mấy con kiến mà thôi.
Lúc này, Cố Giai Lệ vẫn đang xếp hàng chờ cơm, nhưng khi Diệp Thiên ngẩng đầu lên, một bóng dáng yểu điệu lạnh lùng đã ngồi xuống đối diện anh.
"Chào!".
Tuy cô gái không nghiêng nước nghiêng thành như Cố Giai Lệ, nhưng rất quyến rũ, nếu vào thời cổ đại thì cũng phải cấp bậc họa thủy ngang với Phan Kim Liên, Vương Hy Phượng.
Cô ta ngồi xuống trước mặt Diệp Thiên, đôi mắt cong cong như vành trăng non, mỉm cười chào anh.
"Tôi tên Thu Tịch Nguyệt, là bạn cùng phòng kiêm đồng nghiệp của Giai Lệ".
Cô ta vẫy tay với Diệp Thiên, dáng vẻ như quen biết từ trước.
"Ồ!".
Diệp Thiên bình thản gật đầu: "Chào cô".
Thu Tịch Nguyệt sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng đã thầm lưu ý: "Thái độ của tên này hơi lạnh nhạt, mặt mũi không tệ, ăn mặc giản dị, nhưng sao lại khiến người ta có cảm giác anh ta rất ghê gớm nhỉ?".
Cô ta khẽ lắc đầu, cảm thấy rất kỳ lạ.
Vừa nãy khi Diệp Thiên giết mười mấy thánh nhân và Vương Cảnh Long, đúng lúc cô ta đang chờ thang máy xuống dưới, không được chứng kiến tận mắt, nên vẫn chưa biết thân phận của Diệp Thiên.
"Anh chàng đẹp trai".
Cô ta cười nói: "Anh tên là gì? Ngoan ngoãn khai đi, anh và Giai Lệ có mối quan hệ gì? Anh có phải bạn trai cô ấy không?".
Thu Tịch Nguyệt trước giờ ở ký túc xá nổi tiếng là nhiều chuyện, cô ta có vóc dáng bốc lửa, lại biết ăn nói, không biết bao nhiêu cậu ấm bị cô ta chơi đùa trong lòng bàn tay mà vẫn không chạm được vào cô ta, nên còn được gọi là tiểu ma nữ.
Cô ta chắc chắn mình chỉ cần mấy câu tùy tiện là Diệp Thiên sẽ khai sạch.
"Tôi tên Diệp Thiên, là..."
Ánh mắt Diệp Thiên bình thản, nhưng mới nói được một nửa thì vừa khéo Cố Giai Lệ quay lại.
Cô gọi hai phần cơm, đặt một phần xuống trước mặt Diệp Thiên rồi nhìn về phía Thu Tịch Nguyệt.
"Tịch Nguyệt, sao em lại đến đây?".
"Không nói sớm để chị gọi thêm một phần".
Thu Tịch Nguyệt xua tay: "Không cần phiền phức thế đâu chị Giai Lệ, em ăn chung với chị là được rồi".
Cô ta kéo Cố Giai Lệ ngồi xuống cạnh mình, vẻ mặt trêu chọc nói: "Chị Giai Lệ, em cứ thắc mắc là trước giờ nhìn chị không dính bụi trần, hóa ra đã sớm có người trong lòng".
"Nói đi, có phải hai người đã đến mức ước định chung thân, sông cạn đá mòn cũng không thay lòng không?".
Sắc mặt Cố Giai Lệ đỏ bừng, vội vàng giải thích: "Em nói cái gì vây? Bọn chị chỉ là mối quan hệ anh em thuần túy".
"Anh em?".
Thu Tịch Nguyệt tỏ vẻ không tin: "Chị đừng lừa em nữa, nhìn dáng vẻ nôn nóng như bay ra khỏi ký túc xá của chị khi nãy, lại còn anh em nữa".
"Chắc là anh em nuôi chứ gì? Hay là ở trên giường hai người thích chơi trò này?".
Cố Giai Lệ bị tiểu ma nữ này làm cho ngại đỏ mặt, vội nhìn về phía Diệp Thiên nói: "Anh Diệp Thiên, Tịch Nguyệt hay nói đùa như vậy, anh đừng nghe cô ấy nói linh tinh".
"Để Nguyệt Nguyệt hiểu lầm thì chết".
Diệp Thiên tùy ý xua tay: "Không sao đâu, huống hồ cô ấy cũng không nghĩ nhiều, hôm nay Nguyệt Nguyệt cũng biết anh đến tìm em".
Câu trả lời bình thản của Diệp Thiên lại khiến Thu Tịch Nguyệt ở bên cạnh bắt được một thông tin bất thường.
"Nguyệt Nguyệt?".
Thu Tịch Nguyệt nhìn về phía Diệp Thiên, nhíu mày nói: "Nguyệt Nguyệt mà Giai Lệ nói có quan hệ gì với anh?".
Giác quan thứ sáu của phụ nữ là chính xác nhất, cô ta lập tức cảm thấy sự khác thường.
Diệp Thiên không chút giấu giếm, thẳng thừng đáp: "À, đó là vợ sắp cưới của tôi".
Thu Tịch Nguyệt nghe xong liền biến sắc.
Cô ta đứng phắt dậy, tức giận chỉ tay vào mặt Diệp Thiên: "Anh có nhầm không vậy?".
"Anh đã có vợ sắp cưới còn đến chọc ghẹo Giai Lệ làm gì?".
"Cho dù là cặn bã thì ít nhiều những kẻ cặn bã khác cũng bồi thường về vật chất, còn anh thì sao? Để Giai Lệ vò võ chờ anh bao nhiêu năm mà chẳng tỏ thái độ gì với cô ấy. Bây giờ anh sắp lấy vợ rồi vẫn đến tìm cô ấy, anh có quá đáng quá không vậy?".
Thu Tịch Nguyệt lập tức coi Diệp Thiên là người đàn ông cặn bã xấu xa nhất trên đời, hơn nữa còn là loại người cực phẩm không muốn bỏ tiền ra.
Cố Giai Lệ giơ tay ôm trán, cảm thấy rất bất lực với những lời Thu Tịch Nguyệt nói, còn Diệp Thiên thì buồn cười liếc Cố Giai Lệ một cái.
"Giai Lệ, bạn cùng phòng của em không tệ, cũng thú vị đấy!".
Thu Tịch Nguyệt không biết Diệp Thiên có ý gì, khẽ quát: "Anh còn cười được à? Tôi đang nói anh đấy, họ Diệp kia, nếu anh đã sắp kết hôn thì đừng dây dưa với Giai Lệ nữa".
"Cô ấy có cả đống đàn ông ưu tú theo đuổi, sau này muốn gả vào hào môn cũng dễ như trở bàn tay. Là bạn cùng phòng kiêm chị em của cô ấy, tôi khuyên anh sau này tránh xa cô ấy ra, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô ấy, nếu không đừng trách tôi".
Nói xong, cô ta còn giơ nắm đấm lên dứ dứ, dáng vẻ đe dọa.
Cố Giai Lệ thấy Thu Tịch Nguyệt càng nói càng kích động, liền nhìn Diệp Thiên với ánh mắt xin lỗi, sau đó vội kéo cô ta lại: "Tiểu Nguyệt, em đừng kích động, mọi chuyện không như em tưởng tượng đâu".
"Không phải như vậy thì như nào?".
Thu Tịch Nguyệt nói với vẻ quan tâm thân thiết: "Chị Giai Lệ, chị đừng để tên này lừa, em thừa nhận anh ta rất đẹp trai, cũng rất có khí chất, nhưng tác phong của anh ta không xứng để chị chờ anh ta như vậy".
Dứt lời, cô ta đang định đứng lên mắng mỏ Diệp Thiên tiếp, bỗng bên ngoài nhà ăn vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Thu Tịch Nguyệt nhìn về phía đó, chỉ thấy bầu trời bên ngoài nhà ăn bỗng xuất hiện một cái lỗ lớn, sau đó từng bóng dáng xuất hiện trong đó, đứng giữa thiên địa.
Ai nấy đều mặc long phục phượng bào, khí thế thâm sâu, vô cùng tôn quý. Trước mặt bọn họ, Thu Tịch Nguyệt cảm thấy mình như một người phàm đang đối mặt với tiên nhân.
Có tổng cộng tám người, sau khi đến nơi, dường như bọn họ tìm kiếm gì đó, sau đó tám cái bóng lóe lên, xẹt qua cửa sổ nhà ăn như biết thuật xuyên tường, xuất hiện ở trong nhà ăn.
"Người tu tiên, chắc chắn bọn họ là người tu tiên, hơn nữa còn có tu vi siêu cấp".
Thu Tịch Nguyệt trước giờ rất có hứng thú với người tu tiên, còn từng nghiên cứu chuyên sâu một số cường giả tu tiên của Trái Đất. Bây giờ những người này vừa thi triển bản lĩnh, cô ta lập tức đoán được thân phận của bọn họ.
Mấy người này đi về phía bàn của bọn họ.
"Bọn họ..."
Thu Tịch Nguyệt vẫn đang kinh ngạc thì tám người này đã đến trước bàn ăn, sau đó đồng thời chắp tay bái Diệp Thiên.
"Thành chủ Vương Tư Miểu của Bát Cảnh Sơn Thành thế giới trung tâm Ngân Hà đến thỉnh tội với Diệp Đế Vương!".
"Tông chủ Đồng Trọng của Lạc Tinh Đạo Tông thế giới trung tâm Ngân Hà đến thỉnh tội với Diệp Đế Vương!"
"Tông chủ Hứa Phượng Tiên của Tu La Thiên Tông thế giới trung tâm Ngân Hà đến thỉnh tội với Diệp Đế Vương!".
"..."
Tám người gần như đồng thời lên tiếng, tự báo danh tính lai lịch của mình, giọng điệu thành khẩn và sợ hãi, cùng quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
Thu Tịch Nguyệt trước đó còn hùng hổ bỗng ngây ra như phỗng, sau đó quay cái cổ cứng ngắc sang nhìn Diệp Thiên đang bình thản uống trà.
"Diệp Đế Vương?".