“Hả?”.
Chứng kiến cảnh này, tất cả người nhà họ Cổ lại biến sắc.
Người ra tay là Hoàng Trung Hoán gia chủ nhà họ Hoàng, một trong ba thần tộc khác ở Cổ Thành, cao thủ cảnh giới chưởng khống lục hợp.
Ngay cả Cổ Hoa cũng chưa chắc chặn được đòn tấn công của ông ta, thế mà Diệp Thiên lại dễ dàng phá được nó, khiến bọn họ không thể tưởng tượng được.
Trên bầu trời, Hoàng Trung Hoán thấy đòn tấn công của mình bị chặn lại cũng tỏ ra nghiêm túc hơn.
Với vai trò cao thủ cảnh giới chưởng khống lục hợp, đương nhiên ông ta cảm nhận được sức mạnh thần niệm lan tràn xung quanh Diệp Thiên. Nhớ tới cảnh tượng phủ đệ và phân bộ bị thần niệm san bằng, ông ta lập tức hiểu ra.
“Người vừa lên tiếng còn hủy bản bộ của nhà họ Hoàng chính là cậu sao?”.
Những người còn lại đứng trên không trung cũng nhìn thẳng vào Diệp Thiên, toát ra sát ý lạnh lẽo.
“Tôi không biết cậu là ai, nhưng cậu chỉ là chưởng khống nhất nguyên lại dám đứng về phe nhà họ Cổ, còn khiêu khích đồng thời tam đại thần tộc chúng tôi. Đúng là không biết lượng sức!”.
“Từ trước đến nay, chúng tôi cũng xem như còn khách khí với nhà họ Cổ. Cậu thật sự cho rằng chúng tôi không dám ra tay với nhà họ Cổ sao?”.
Tam đại thần tộc đã xây dựng nhiều kiến trúc đại diện cho vinh dự thần tộc của bọn họ trong Cổ Thành. Diệp Thiên phá hủy toàn bộ kiến trúc đó, không chỉ khiêu khích bọn họ mà còn giẫm đạp lên tôn nghiêm thần tộc bọn họ.
Nay Diệp Thiên đang đứng trước mặt bọn họ, đương nhiên bọn họ không thể kìm chế cơn giận, tuyệt đối không nương tay.
Trong nháy mắt, bảy khí tức mạnh mẽ đồng thời bùng phát. Mặc dù bảy người họ thuộc ba thần tộc khác nhau, nhưng giờ phút này bọn họ lại cùng chung kẻ thù. Khí cơ liên kết với nhau hóa thành tấm lưới lớn che phủ đất trời, phong tỏa toàn bộ Diệp Thiên và Cổ Thành, dù là một con ruồi cũng không thoát được.
Người nhà họ Cổ đã cảm nhận được sát ý thuần túy của bảy người đó, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Bảy người này hợp sức thì chưởng khống bát hoang miễn cưỡng có thể chiến đấu một trận, nhưng Diệp Thiên chỉ là chưởng khống nhất nguyên, dù có thêm Cổ Hoa chưởng khống tứ tượng cũng chỉ là châu chấu đá xe.
Diệp Thiên đối mặt với bảy cao thủ đỉnh cấp của Cổ Thành hợp sức phong tỏa, nhưng anh chỉ mỉm cười lạnh nhạt.
“Lúc nãy tôi đã nói, từ nay về sau, trong Cổ Thành chỉ có tiếng nói của nhà họ Cổ”.
“Xem ra các người không định tiếp nhận đề nghị của tôi nhỉ?”.
Bảy người nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, Hoàng Trung Hoán gia chủ nhà họ Hoàng cười nhạt lên tiếng.
“Chết đến nơi rồi mà còn ở đó nói mạnh miệng. Đợi tôi rút gân lột da cậu ra, hi vọng cậu vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh như lúc này”.
Nói rồi, ông ta vẫy tay, trên không trung bỗng nhiên có lửa dâng tràn đầy trời, ngưng tụ thành một bàn tay màu đỏ tươi trên đỉnh đầu ông ta, nhiệt độ giữa đất trời tăng vọt.
“Tước Viêm Thủ!”.
Một chưởng của ông ta đánh xuống, tiếng chim kêu lảnh lót vang vọng bầu trời. Trên bàn tay đỏ tươi, lửa dâng tràn, hình thành một con chim tước cháy rực, giáng xuống chỗ Diệp Thiên.
Đó là tuyệt học gia truyền của nhà họ Hoàng. Hoàng Trung Hoán phát hiện Diệp Thiên hơi kỳ quái, để tránh đêm dài lắm mộng, ông ta vừa ra tay đã dùng tuyệt kỹ uy lực mạnh nhất.
Lúc này Diệp Thiên lại nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
“Đúng là không biết tốt xấu!”.
Dưới chân anh bỗng nổ ra sóng khí, sau đó cả người bay vọt lên trời. Cánh tay trái của anh hóa thành màu sắc sao trời đen trắng, năm ngón nắm lại, vung một quyền đánh vào hư không.
“Rắc!”.
Khoảnh khắc đó, giữa đất trời xuất hiện vô số vết nứt, cắt vụn bầu khí quyển, giống như hư không bỗng dưng bị đánh nát.
Khí kình mạnh mẽ hóa thành lực chấn động cực hạn, lan rộng ra xung quanh từ nắm đấm của Diệp Thiên.
Hoàng Trung Hoán vốn còn đinh ninh thắng chắc, lúc này vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hiện lên sự sợ hãi. Những người đứng cạnh ông ta cũng sững sờ.
Sau đó, dưới sự chứng kiến của vô số người nhà họ Cổ, cơ thể của bảy tu sĩ cảnh giới chưởng khống mạnh nhất Cổ Thành bắt đầu run lên dữ dội, biến thành vô vàn hạt nhỏ, tan rã ngay trên không trung.
Diệp Thiên thì vẫn giữ tư thế vung quyền, chỉ là trong mắt thêm vẻ hờ hững.
Quyền này là Long Hổ Phong Lôi Chấn thăng hoa.
Tên gọi Hỗn Nguyên Hư Không Chấn!
Sức mạnh của một quyền biến sáu vị chưởng khống lục hợp và một vị chưởng khống thất trọng thành các hạt hư không, bay đi theo gió.