Ngay lúc ấy, Diệp Thiên đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy.
“A!”.
Tiếu Văn Nguyệt giật mình, có cảm giác như làm việc xấu bị bắt quả tang, mặt đỏ lên.
“Tối qua anh không sao chứ? Từ Tôn có làm gì anh không?”.
Cô ta đột nhiên nhớ tới quyền lực và uy thê của Từ Tôn ở nơi này, lo lắng hỏi.
Tối hôm qua, cô ta mê man suốt quá trình, không hề hay biết những việc xảy ra sau đó, càng không biết bộ dạng khúm núm của hai người con Từ Uyên Đình trước mặt Diệp Thiên.
Diệp Thiên liếc nhìn cô ta, bình thản nói: “Thay vì lo cho tôi thì lo cho mình đi!”.
“Sau này gặp chuyện phải để ý một chút, không phải lần nào cô cũng
may mắn, gặp được tôi ở ngay cạnh đó đâu”.
Tiếu Văn Nguyệt xấu hổ, có vẻ hơi yếu đuối gật đầu.
Cô ta luôn cảm thấy mình cũng được xem là nhân vật số một, trong số nữ sinh cùng lứa cũng có thể xem là cô gái mạnh mẽ tài cán. Nhưng trước những nhân vật có quyền lực chân chính này, cô ta chỉ là một con dê đợi làm thịt mà thôi, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Cô ta hiểu rõ, nếu tối qua không có Diệp Thiên, cô ta đã trở thành con mồi trên giường Từ Tôn. Dù bố cô ta có biết chuyện này cũng không làm gì được Từ Tôn, cô ta chỉ có thể bị vấy bẩn một cách vô cớ như vậy.
“Chuyện tối hôm thật sự may nhờ có anh. Diệp Thiên, cảm ơn anh, anh lại cứu tôi một lần nữa”.
Ánh mắt của Tiếu Văn Nguyệt rất
phức tạp. Trong lòng cô ta, năng lực của Sở Thần Quang mạnh hơn Diệp Thiên không biết bao nhiêu lần, bất kể là mối quan hệ hay là tài nguyên cá nhân đều bỏ xa Diệp Thiên mấy con đường. Thế nhưng mỗi lần cô ta gặp khó khăn, người ra mặt cứu cô ta lại không phải là Sở Thần Quang, mà là Diệp Thiên.
Diệp Thiên dựa vào ghế sofa, xua tay.
“Tôi đã từng nói, cô là con gái của cô Hà, cô gặp chuyện, tôi sẽ giúp cô giải quyết”.
“Cô không cần phải cảm ơn tôi”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy, ánh mắt hơi tối lại, giọng nói trở nên buồn bã: “Anh cứu tôi hoàn toàn chỉ vì mẹ tôi sao?”.
“Nêu không nghĩ tới mẹ tôi, với quan hệ giữa tôi và anh, khi thấy tôi gặp chuyện, anh sẽ không quan tâm sao?”. _________________
Diệp Thiên không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi đã cho cô đáp án của câu hỏi này từ lâu rồi, cùng một câu hỏi đừng bắt tôi phải trả lời lần thứ hai”.
“Thế à?”
Tiếu Văn Nguyệt cười tự giễu, lần này cô ta không còn giận dữ như lúc ở nhà hàng đơn giản bên ngoài trường lần trước, mà ngược lại đầy chán nản và thất vọng, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, ruột gan đau đớn như bị xé nát.
Hơn mười năm qua, cô ta cũng không khóc bao nhiêu lần, thê mà bây giờ lại cảm thấy mũi cay cay, vành mắt ươn ướt, ngay cả cô ta cũng không biết vì sao lại như vậy. Cho dù lúc nhỏ món đồ chơi yêu thích nhất bị mất, hoặc là bị bố mẹ trách mắng, cô ta cũng chưa từng đau lòng như vậy.
“Hô!”.
Cô ta hít sâu một hơi, nén nhịn không để nước mắt rơi xuống, chuẩn bị mở cửa rời đi.
“A!”.
Tiếu Văn Nguyệt giật mình, có cảm giác như làm việc xấu bị bắt quả tang, mặt đỏ lên.
“Tối qua anh không sao chứ? Từ Tôn có làm gì anh không?”.
Cô ta đột nhiên nhớ tới quyền lực và uy thê của Từ Tôn ở nơi này, lo lắng hỏi.
Tối hôm qua, cô ta mê man suốt quá trình, không hề hay biết những việc xảy ra sau đó, càng không biết bộ dạng khúm núm của hai người con Từ Uyên Đình trước mặt Diệp Thiên.
Diệp Thiên liếc nhìn cô ta, bình thản nói: “Thay vì lo cho tôi thì lo cho mình đi!”.
“Sau này gặp chuyện phải để ý một chút, không phải lần nào cô cũng
may mắn, gặp được tôi ở ngay cạnh đó đâu”.
Tiếu Văn Nguyệt xấu hổ, có vẻ hơi yếu đuối gật đầu.
Cô ta luôn cảm thấy mình cũng được xem là nhân vật số một, trong số nữ sinh cùng lứa cũng có thể xem là cô gái mạnh mẽ tài cán. Nhưng trước những nhân vật có quyền lực chân chính này, cô ta chỉ là một con dê đợi làm thịt mà thôi, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Cô ta hiểu rõ, nếu tối qua không có Diệp Thiên, cô ta đã trở thành con mồi trên giường Từ Tôn. Dù bố cô ta có biết chuyện này cũng không làm gì được Từ Tôn, cô ta chỉ có thể bị vấy bẩn một cách vô cớ như vậy.
“Chuyện tối hôm thật sự may nhờ có anh. Diệp Thiên, cảm ơn anh, anh lại cứu tôi một lần nữa”.
Ánh mắt của Tiếu Văn Nguyệt rất
phức tạp. Trong lòng cô ta, năng lực của Sở Thần Quang mạnh hơn Diệp Thiên không biết bao nhiêu lần, bất kể là mối quan hệ hay là tài nguyên cá nhân đều bỏ xa Diệp Thiên mấy con đường. Thế nhưng mỗi lần cô ta gặp khó khăn, người ra mặt cứu cô ta lại không phải là Sở Thần Quang, mà là Diệp Thiên.
Diệp Thiên dựa vào ghế sofa, xua tay.
“Tôi đã từng nói, cô là con gái của cô Hà, cô gặp chuyện, tôi sẽ giúp cô giải quyết”.
“Cô không cần phải cảm ơn tôi”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy, ánh mắt hơi tối lại, giọng nói trở nên buồn bã: “Anh cứu tôi hoàn toàn chỉ vì mẹ tôi sao?”.
“Nêu không nghĩ tới mẹ tôi, với quan hệ giữa tôi và anh, khi thấy tôi gặp chuyện, anh sẽ không quan tâm sao?”. _________________
Diệp Thiên không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi đã cho cô đáp án của câu hỏi này từ lâu rồi, cùng một câu hỏi đừng bắt tôi phải trả lời lần thứ hai”.
“Thế à?”
Tiếu Văn Nguyệt cười tự giễu, lần này cô ta không còn giận dữ như lúc ở nhà hàng đơn giản bên ngoài trường lần trước, mà ngược lại đầy chán nản và thất vọng, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, ruột gan đau đớn như bị xé nát.
Hơn mười năm qua, cô ta cũng không khóc bao nhiêu lần, thê mà bây giờ lại cảm thấy mũi cay cay, vành mắt ươn ướt, ngay cả cô ta cũng không biết vì sao lại như vậy. Cho dù lúc nhỏ món đồ chơi yêu thích nhất bị mất, hoặc là bị bố mẹ trách mắng, cô ta cũng chưa từng đau lòng như vậy.
“Hô!”.
Cô ta hít sâu một hơi, nén nhịn không để nước mắt rơi xuống, chuẩn bị mở cửa rời đi.