Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước, Diệp Thiên dùng sức mạnh của sấm sét và gió bão, ngưng thành Long Hổ Phong Lôi Chấn.

Sau đó lại dùng sức mạnh băng và lửa ngưng thành Sương Hỏa Thiên Canh Chùy.

Còn bây giờ, cậu lại chuẩn bị điều động sức mạnh của gió và lửa ngưng thành sát chiêu mới.

Gió và lửa vốn tương sinh tương khắc, gió mạnh lửa yếu là lửa tắt, còn gió yếu lửa mạnh thì lửa vượng.

Nhưng khi hai thứ này đạt được sự cân bằng, đều lên đến mức độ cực mạnh, thì sẽ khiến thế lửa liên miên không dứt, bộc phát uy năng đáng sợ.

Chỉ thấy hai luồng năng lượng màu vàng và màu xanh hội tụ trong bàn tay Diệp Thiên, sau đó cậu chỉ kéo nhẹ một cái, một lưỡi lửa mấy nghìn mét lao ra từ bàn tay cậu, cứa vào bàn tay khổng lồ bằng khí đen kia.

Bàn tay kia to cả trăm nghìn mét, mà lưỡi lửa hai màu xanh vàng này chỉ mấy nghìn mét. Hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, nhưng những chỗ trên bàn tay bị lưỡi lửa cắt qua lại bất ngờ biến mất, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, bốc hơi sạch sẽ.

"Hử?".

Đông Hoàng Thái Nhất cảm nhận được sự khác thường, nhưng còn chưa kịp phản ứng, thì tiếng quát khẽ của Diệp Thiên đã vang lên.

"Sức mạnh gió lửa, Lân Diệm Phong Tàn!".

Vừa dứt lời, lưỡi lửa dài mấy nghìn mét kia bỗng phun ra ngọn lửa màu vàng rợp trời, sau đó ngọn lửa hóa thành sóng lửa, cuồn cuộn trong phạm vi trăm nghìn mét. Một cơn bão màu xanh ập tới, dưới sự dẫn dắt của cơn bão này, sóng lửa ngập trời bắt đầu cuộn lên tầng tầng lớp lớp, điên cuồng xoay chuyển.

Trong chớp mắt, trên bầu trời bỗng hiện ra một cơn bão lửa màu vàng rộng một trăm nghìn mét, cao mấy nghìn trượng. Những nơi nó đi qua giống như gỗ mục, vạn vật diệt vong, đều bị thiêu đốt thành hư vô.

Tuy bàn tay khổng lồ bằng ma khí cũng che trời rợp đất, nhưng dưới sự tấn công của cơn bão lửa màu vàng này, nó không kiên trì nổi mấy chục giây, bắt đầu tan rã từ bên ngoài.

Từng luồng khí đen vừa gặp ngọn lửa màu vàng đã bị thôn phệ điên cuồng. Hai bên giao đấu nhưng tình thế áp đảo hoàn toàn, bị cơn bão lửa màu vàng đơn phương nghiền nát.

"Sao có thể chứ?".

Đôi mắt của Đông Hoàng Thái Nhất đanh lại, trong ánh mắt khó tin của ông ta, bàn tay khổng lồ bằng khí đen nổ tung giữa không trung, biến mất hoàn toàn.

Còn phía trước ông ta, Diệp Thiên ở sâu trong chính giữa cơn bão lửa màu vàng, mái tóc đen bay tán loạn, thần mang trong mắt lóe lên, giống như chúa tể ngọn lửa, ngạo nghễ thiên khung.

"Đông Hoàng Thái Nhất, dưới hình thái này của tôi, cho dù là thánh nhân thần phẩm thì cũng khó mà cản được tôi".

"Đừng lãng phí thời gian nữa, hãy dùng những chiêu số át chủ bài của ông đi".

Nghe thấy những lời nói có chút ngông cuồng của Diệp Thiên, sắc mặt Đông Hoàng Thái Nhất lại càng trầm xuống, trong lòng bỗng dưng có dự cảm không lành.

Bây giờ hai người đánh nhau dữ dội ở đây, dao động sức mạnh truyền ra chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều cường giả trong Táng Tiên Đàm.

Bọn họ chắc chắn sẽ tưởng là nơi này có dị bảo kinh người hiện thế và lũ lượt kéo đến. Ông ta đã cảm nhận được có mười mấy thánh nhân đang bắt đầu tiến về phía này.

Nhưng lúc này, sức mạnh của Diệp Thiên không kém cạnh ông ta, nếu ông ta muốn đánh bại Diệp Thiên thì phải dốc hết toàn lực, không được giữ lại chút gì.

Nhưng như vậy thì ông ta sẽ để lộ rất nhiều con át chủ bài, nếu bị người có lòng biết được thì sẽ cực kỳ bất lợi cho việc đoạt bảo tiếp theo.

Trong lúc ông ta đang phân vân, đã có mấy cái bóng bất ngờ xuất hiện ở chân trời phía xa. Có tổng cộng mười bóng người, chín người trong số đó mặc đạo bào luyện đan, một người duy nhất mặc nho sam, nhìn có vẻ phong dong bình thản.

Nhìn thấy người đến, ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất lập tức đanh lại.

"Đan Thần Cửu Tử? Cùng với..."

"Cốc chủ Đan Thần Cốc?".

Người của Đan Thần Cốc đã đến!

Lúc này, Diệp Thiên cũng ngước mắt lên nhìn, một người trong số Đan Thần Cửu Tử ngoảnh lại nhìn. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau với Diệp Thiên, ánh mắt ông ta liền trở nên oán độc và căm hận, sát khí bắn ra.

"Là cậu?".

Người này chính là trưởng lão thứ ba của Đan Thần Cốc, Đan Thần Tử!

Ông ta đanh mắt nhìn Diệp Thiên, sự phẫn nộ trong ánh mắt gần như muốn phun ra lửa.

"Oắt con, không ngờ lại gặp cậu ở Táng Tiên Đàm này!".

"Hôm nay, các cường giả của Đan Thần Cốc ta tề tựu, chắc chắn phải khiến cậu chết không chỗ chôn thân!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK