Thần niệm của Diệp Thiên truyền âm lưu lại trong đầu Nhược Hư Vô một hồi lâu. Sau đó Diệp Thiên trịnh trọng chắp tay. Biểu cảm của Nhược Hư Vô cũng theo đó mà thay đổi.
Sau khi im lặng một hồi lâu, Hư Nhược Vô mới bừng tỉnh. Ông ta biết rõ Diệp Thiên rất kiên quyết. Có thể nói là tính cách của cậu còn hơn cả của Diệp Kình Thương năm xưa.
Dù ông ta là bậc tiền bối, kết thân anh em với tiên tổ của cậu nhưng ông ta biết rõ sự lịch sự mà Diệp Thiên dành cho ông ta không phải vì sợ thực lực mà chỉ đơn giản là sự lịch sử của một kẻ bề dưới dành cho người bề trên.
Lúc này, một người vốn ngạo mạn như cậu lại vì địa cầu mà cúi gập người trước ông ta. Có thể thấy địa cầu đối với Diệp Thiên mà nói quan trọng tới nhường nào.
Người đàn ông đối diện với kẻ địch không hề sợ hãi, cũng có thể vì người mình yêu thương mà cúi mình thì thực sự mới là một người đàn ông.
Còn năm xưa ông ta vì quá ngạo mạn, mặc kệ người thân nên cuối cùng mới mất họ và hối hận không kịp.
Ông ta mỉm cười, gật đầu với Diệp Thiên.
“Nhóc, cậu đã cầu xin tôi như vậy rồi chẳng lẽ tôi còn từ chối sao?”
“Tôi bị nhốt ở đây lâu như vậy thì chín năm chờ đợi có là gì?”
“Hơn nữa tôi có thể thoát khỏi đây là nhờ có cậu mà”.
“Tôi đồng ý”.
Nghe thấy Hư Nhược Vô đồng ý, Diệp Thiên để lộ vẻ vui mừng bèn chắp tay trước ông ta.
“Xin cảm ơn”.
“Hôm nay ông đồng ý với lời thỉnh cầu của tôi, nhưng ngày khác tôi cũng sẽ dùng cách nào đó báo đáp cho ông”.
“Nhữn thứ khác không nói tới. Phong ấn đó của Thương Thế Thần đã được liệt vào danh sách phải tiêu diệt của tôi rồi”.
“Sẽ có một ngày tôi bắt ông ta phải quỳ xuống trước mặt ông”.
Mục tiêu này đối với Lâm Chính mà nói còn khá xa. Nhưng cậu đã nói ra không chút do dự như thế đấy.
“Tôi sẽ đợi ngày đó”.
Hư Nhược Vô đương nhiên biết được tình nghĩa của Lâm Chính. Ông ta mỉm cười, khuôn mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Tôi ở lại bảo vệ địa cầu nhưng như vậy không có ai đưa cậu tới thế giới trung tâm Tinh Hà nữa, cậu định làm thế nào?”
Diệp Thiên chỉ thản nhiên cười.
“Thế giới trung tâm là thánh địa tu tiên do rất nhiều tu sĩ mong muốn tới được, thế nhưng ai dám nói có đủ khả năng và biết cách tới đó chứ?”
“Tôi tin dù không có sự giúp đỡ của ông thì tôi cũng đủ khả năng tìm được cách tới đó”
“Hôm nay chúng ta tạm biệt nhau ở đây nhé”.
Hư Nhược Vô nhìn vẻ ung dung của Lâm Chính với ánh mắt đánh giá cao.
“Được, nếu đã vậy thì tôi ở địa cầu đợi cậu”.
Nói xong ông ta hóa thành một đường sáng lao về phía tầng khí của trái đất rồi dần biến mất
Đúng lúc ông ta đáp xuống địa cầu thì một đường sét cũng giáng xuống và ngay sau đó là một bóng hình đuổi theo sát ông ta.
Đường sét này chính là một phần phân thân của Duẫn Tu Tuyệt.
Đường sáng vừa tiếp xúc với Nhược Hư vô thì đã bị chân lực của Nhược Hư Vô đánh nát. Và rồi Nhược Hư Vô cũng biến mất ở địa cầu.
Địa cầu có Nhược Hư Vô bảo vệ thì không còn gì có thể khiến cậu lo lắng hơn nữa.
Trong vòng chín năm, cậu đủ tự tin có thể đạt tới mức độ như Nhược Hư Vô, thậm chí cao hơn, khi đó địa cậu sẽ được an toàn.Cậu cũng có thể tìm được cách để phá vỡ Hạo Thiên Tiệt Linh Trận.
“Điên chủ, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Thường Phong và Tây Huyền đứng sau Lâm Chính bèn hỏi.
Trước đó cậu và Hư Nhược Vô truyền âm nên họ không biết hai người đã nói với nhau những gì.
"Giờ chúng ta tới thế giới trung tâm", cậu nhìn hai người họ, mỉm cười điềm đạm: "Hai vị, Đế Vương Điện dựa cả vào hai vị rồi. Đợi tôi từ thế giới trung tâm về thì sẽ cảm ơn hậu ta".
Nói xong cậu gật đầu với họ, định dùng chân lực hỗn độn mở một đường đi trong không gian, quay lại sao Ly tìm cách tới thế giới trung tâm, nhưng đúng lúc này thần niệm của Tây Huyền lại truyền tới: "Điện chủ, xin dừng bước"
Tây Huyền nói tiếp: "Trước đây tôi và Thường Phong ở hệ Xích Minh có một điểm truyền tống ở đó"
"Ồ", Diệp Thiên quay lại hỏi; "Thông tin xác thực chứ?"
Tây Huyền gật đầu: "Điểm đó đã tồn tại mấy trăm nghìn năm rồi. Nghe nói do vị tu sĩ hóa thần đầu tiên của hệ Xích Minh tạo ra để có thể đi tới thế giới trung âm Ngân Hà và ông ta đã thành công".
"Sau ông ta cũng có thêm ba vị hóa thần nữa thành công rời khỏi hệ Xích Minh. Chỉ là sau đó...", nói tới đây Tây Huyền do dự.
Diệp Thiên vội hỏi: "Sau đó làm sao?"
Tây Huyền im lặng một lúc mới lên tiếng: "Tầm năm mươi nghìn năm trước nơi đó đã bị Vân Đỉnh Thiên Cung của tông phái chiếm làm căn cứ rồi.
"Vân Đỉnh Thiên Cung nghe đồn là tới từ thế giới trung tâm Ngân Hà, chỉ có điều thực lực các đời ngày một suy kém cuối cùng phải rời khỏi nơi đó. Bọn họ bất ngờ tới điểm truyền tống đó và cũng đã lập ra căn cứ địa chiếm đóng nơi đó".
"Bọn họ tuyên bố bất kỳ ai muốn tới trung tâm Ngân Hà cũng phải lập khế ước thần hồn, gia nhập Vân Đỉnh Thiên Cung, nếu không thì đi mà tìm cách khác"
Nói tới đây, Diệp Thiên vẫn điềm nhiên trả lời: "Thực lực của Vân Đỉnh Thiên Cung thế nào?"
"Vân Đỉnh Thiên Cung chiếm nơi đó khi tôi mới 20 tuổi. Nghe nói có năm vị đại hóa thần ở đó, tu vi đều từ tam phẩm hóa thần trở lên".
"Bọn họ ở đó đã mấy chục nghìn năm rồi. Tôi và Thường Phong cũng đã hóa thần và cũng không muốn gia nhập với bọn họ nên mới tới Tinh Ngân Chi Nhãn tìm cách khác để vào thế giới trung tâm nhưng cuối cùng lại bị nhốt lâu như vậy"
"Năm vị hóa thần đúng không?"
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì ánh mắt khẽ dao động:"Vậy được, tôi sẽ cùng mọi người tới hệ Xích Minh"
"Giờ chúng ta sẽ cùng bắt tay để lập đường đi không gian"
Tây Huyền và Thường Phong không ngờ Lâm Chính lại dứt khoát như vậy. Nhưng có một kẻ mạnh như cậu chống lưng thì họ cũng không nghĩ ngợi nhiều, bèn lập tức phối hợp, lấy hệ Xích Minh làm điểm tới và thiết lập đường đi không gian.
Ở địa cầu, Hư Nhược Vô đang chắp tay đứng quan sát mọi thứ.Khi thấy ba người Diệp Thiên thành công rời đi thì ông ta mới mỉm cười.
Một giây sau, trong mắt ông ta xuất hiện vẻ mơ màng, sau đó ông ta truyền âm: "Người đã tới mà ông còn không xuất hiện sao?"
Một bóng hình lập tức hiện ra. Người này mang phong thái tiên nhân với râu trắng tóc trắng. Nếu mà Diệp Thiên có ở đây thì cũng ngạc nhiên lắm.
Đây chính là...linh hồn của trái đất!