Máy người ở bàn Diệp Thiên ngồi giữa những thương
nhân giàu có, nhân vật nổi tiếng đương nhiên là không
dám mói gì, chỉ có thể nhìn Kỳ Nhược Tuyết với ánh mắt
mong môi, hi vọng họ có thể trở thành người may mắn
ngồi cùng bàn với Kỳ Nhược Tuyết.
Đúng lúc này ánh mắt Kỳ Nhược Tuyết khựng lại,
dường như phát hiện ra cái gì, sải bước đến bên này.
“Hừm?”.
LI Vân Phi vừa về chỗ ngồi, xoay đấu nhìn chỉ thấy Kỳ
Nhược Tuyết sải bước tiến về phía này, chính là về phía
bàn bọn họ, khiến cậu ta giật mình.
Cậu ta đương nhiên cũng có chút suy nghĩ với siêu
sao Kỳ Nhược Tuyết, nhưng dù sao cũng cách cậu ta quá
xa, có điều lúc này, Kỳ Nhược Tuyết dưỡng như đang đi về
phía bàn họ, khiến tim cậu ta run rấy dữ dội.
“Chẳng lê. Ký Nhược Tuyết cũng biết thân phận
thành viên Long Nhận của mình? Đặc biệt đến làm quen
với mình?”.
Cậu ta đoán vậy trong lòng, quả nhiên, Kỳ Nhược
Tuyết đi thắng đến bàn họ, khiến cậu ta ngay lập tức hiển mừng như điên.
Những người khác ai cũng kinh ngạc ra mặt, hiển nhiên là giật mình vì được để ý, nữ thần quốc dân, ngọc
nữ trong sáng cao quý như Kỳ Nhược Tuyết thế mà lại tiếp
xúc gần như vậy với mấy người họ, họ đều cảm thấy như
đang mơ, mặt mấy học sinh mới vừa vào của Tam Trung
Lư Thành thì đỏ au, lúng ta lúng túng.
Nhìn Kỳ Nhược Tuyết ở bên cạnh, Lí Vân Phi sắp xếp
suy nghĩ, ngay lập tức đứng dậy, cực kỳ lịch thiệp nhường
chỗ.
“Cô Kỳ Nhược Tuyết, mời.”.
Cậu ta còn chưa nói chữ “ngồi” đã thấy Kỳ Nhược
Tuyết đi lướt qua cậu ta, hoàn toàn ngó lơ cậu ta.
Sau đó đôi chân ngọc ngà của Kỳ Nhược Tuyết nhấc
lên, trực tiếp ngồi vào chiếc sofa không có tay vịn trong
ánh mắt kinh ngạc của vô số người.
Chiếc sofa này đã có người ngồi từ sớm, mà Kỳ Nhược
Tuyết lại co hai chân, chen ngồi chung với cậu, cánh môi
hồng khẽ cắn, ánh mắt chứa sự bướng binh.
Mà người ngồi trên chiếc sofa này chính là Diệp Thiên.
Trước cái nhìn chăm chủ của vô số khách mời, ngôi
sao lồn được mọi người chú ý là Kỳ Nhược Tuyết lại không
hế quan tâm đến hình tượng, không quan tâm đến thế
diện của mình, mà chen nhau ngồi chung một chỗ với
Diệp Thiên.
Điều này với những người ca tụng Kỳ Nhược Tuyết như
nữ thần, điên cuống ủng hộ mà nói đúng là không dám
tin, không thể hiểu nổi.
“Con mẹ nó, tôi đã nhin thấy cái gì vậy? Kỳ Nhược
Tuyết lại chen nhau ngồi cùng một thàng nhóc trên ghế
sofa?”.
*Đây không phải sự thật, nữ thần của tôi”.
“Thắng nhóc đó là ai? Lễ nào là cậu ấm của gia tộc lớn
nào đó?.
“Khốn kiếp, trà nữ thần lại cho tôi”.
Những tiếng nghị luận tức giận, đó kị, ngường mộ
vang lên. Diệp Thiên vốn bình thường đột nhiêntrở thành
tâm điểm chú ý của mọi người, tất cả ánh mắt đều tập
trung về phía cậu.
Đám người Lư Văn Phi ngồi chung bàn thì sững sở, đều
quên mất phản ứng.
nhân giàu có, nhân vật nổi tiếng đương nhiên là không
dám mói gì, chỉ có thể nhìn Kỳ Nhược Tuyết với ánh mắt
mong môi, hi vọng họ có thể trở thành người may mắn
ngồi cùng bàn với Kỳ Nhược Tuyết.
Đúng lúc này ánh mắt Kỳ Nhược Tuyết khựng lại,
dường như phát hiện ra cái gì, sải bước đến bên này.
“Hừm?”.
LI Vân Phi vừa về chỗ ngồi, xoay đấu nhìn chỉ thấy Kỳ
Nhược Tuyết sải bước tiến về phía này, chính là về phía
bàn bọn họ, khiến cậu ta giật mình.
Cậu ta đương nhiên cũng có chút suy nghĩ với siêu
sao Kỳ Nhược Tuyết, nhưng dù sao cũng cách cậu ta quá
xa, có điều lúc này, Kỳ Nhược Tuyết dưỡng như đang đi về
phía bàn họ, khiến tim cậu ta run rấy dữ dội.
“Chẳng lê. Ký Nhược Tuyết cũng biết thân phận
thành viên Long Nhận của mình? Đặc biệt đến làm quen
với mình?”.
Cậu ta đoán vậy trong lòng, quả nhiên, Kỳ Nhược
Tuyết đi thắng đến bàn họ, khiến cậu ta ngay lập tức hiển mừng như điên.
Những người khác ai cũng kinh ngạc ra mặt, hiển nhiên là giật mình vì được để ý, nữ thần quốc dân, ngọc
nữ trong sáng cao quý như Kỳ Nhược Tuyết thế mà lại tiếp
xúc gần như vậy với mấy người họ, họ đều cảm thấy như
đang mơ, mặt mấy học sinh mới vừa vào của Tam Trung
Lư Thành thì đỏ au, lúng ta lúng túng.
Nhìn Kỳ Nhược Tuyết ở bên cạnh, Lí Vân Phi sắp xếp
suy nghĩ, ngay lập tức đứng dậy, cực kỳ lịch thiệp nhường
chỗ.
“Cô Kỳ Nhược Tuyết, mời.”.
Cậu ta còn chưa nói chữ “ngồi” đã thấy Kỳ Nhược
Tuyết đi lướt qua cậu ta, hoàn toàn ngó lơ cậu ta.
Sau đó đôi chân ngọc ngà của Kỳ Nhược Tuyết nhấc
lên, trực tiếp ngồi vào chiếc sofa không có tay vịn trong
ánh mắt kinh ngạc của vô số người.
Chiếc sofa này đã có người ngồi từ sớm, mà Kỳ Nhược
Tuyết lại co hai chân, chen ngồi chung với cậu, cánh môi
hồng khẽ cắn, ánh mắt chứa sự bướng binh.
Mà người ngồi trên chiếc sofa này chính là Diệp Thiên.
Trước cái nhìn chăm chủ của vô số khách mời, ngôi
sao lồn được mọi người chú ý là Kỳ Nhược Tuyết lại không
hế quan tâm đến hình tượng, không quan tâm đến thế
diện của mình, mà chen nhau ngồi chung một chỗ với
Diệp Thiên.
Điều này với những người ca tụng Kỳ Nhược Tuyết như
nữ thần, điên cuống ủng hộ mà nói đúng là không dám
tin, không thể hiểu nổi.
“Con mẹ nó, tôi đã nhin thấy cái gì vậy? Kỳ Nhược
Tuyết lại chen nhau ngồi cùng một thàng nhóc trên ghế
sofa?”.
*Đây không phải sự thật, nữ thần của tôi”.
“Thắng nhóc đó là ai? Lễ nào là cậu ấm của gia tộc lớn
nào đó?.
“Khốn kiếp, trà nữ thần lại cho tôi”.
Những tiếng nghị luận tức giận, đó kị, ngường mộ
vang lên. Diệp Thiên vốn bình thường đột nhiêntrở thành
tâm điểm chú ý của mọi người, tất cả ánh mắt đều tập
trung về phía cậu.
Đám người Lư Văn Phi ngồi chung bàn thì sững sở, đều
quên mất phản ứng.