‘Thưa bố’ hai tiếng thôi nhưng khiên Diệp Kình Thương khựng người.
Sau đó Diệp Kình Thương bật cười: “Ha ha, nghe được hai từ này là ta đã không còn gì hối hận nữa rồi”.
Hư ảnh của ông ấy khẽ vỗ lên vai của Diệp Thiên: “Nhóc à, giờ đây ta không còn gì đưa cho con nữa rồi, con đường về sau con phải dựa vào chính mình đấy nhé”.
“Tương lai của con mơ hồ hơn bất kỳ ai trong vũ trụ này. Vậy nên sức mạnh mà con đạt được sẽ khó có thể tưởng tượng được đấy”.
“Ta tường từ họa về mình, sau này ta sẽ tự hào về con”.
Diệp Thiên cũng gật đầu. Cậu tưởng bị đuổi ra khỏi Diệp tộc, sống chết ngoài đời kia đều chỉ có một mình. Giờ thì cậu mới biết Diệp Kình Thương luôn bên cạnh bảo vệ cậu, hỗ trợ cho cậu, chứng kiến sự trưởng thành của cậu.
Một tiếng ‘bố”, Diệp Kình Thương xứng đáng được nhận.
Hư Nhược Vô nhìn thấy cảnh tượng đó cũng phải cảm thán. Mặc dù Diệp Kình Thương có không ít con trong dòng tọc nhưng có vẻ ông ấy chưa từng quan tâm tới ai.
Diệp Thiên không phải do ông ấy đích thân tạo ra nhưng ông ấy lại dồn tâm huyết quá nhiều, thậm chị còn tặng toàn bộ tộc văn mà mình tu luyện cho thằng bé. Tình cảm hơn cả huyết mạch này thật khiến Hư Nhược Vô cảm động.
“Thưa bố, bố còn gì để nói không ạ? Nếu không thì con nên đi rồi ạ”.
Diệp Thiên không phải người trì hoãn. Cậu nhìn ông ấy và định cáo từ. Cậu thật chỉ muốn tới trung tâm hệ Ngân Hà. Ở đó cậu có thể giúp mình mạnh lên nhanh thôi. Diệp Kình Thương im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Thực ra vẫn còn một chuyện ta cần nhắc nhở con”.
“Chuyện này sẽ giúp con rất nhiều trong việc đối phó với Chân Vũ Thánh Môn”.
Ông ấy mỉm cười: “Con còn nhớ Bá Đồ Tập Tham Kiếm không?”
“Bá Đồ Thập Tam Kiếm sao?”, cậu giật mình.
Đương nhiên là cậu nhớ. Đây chính là thứ mà cậu từng lấy được ở mật tạng vùng cực Bắc của địa cầu. Nó khá là khủng khiếp.
Cậu từng suy đoán rằng thứ đó do một vị đại năng thượng cổ của địa cầu để lại và cậu cũng đã tu thành chiêu thứ nhất của Bá Đồ Thập Tam Kiếm. Lúc trước ở Cảng Đảo, trong cuộc chiến với Cận Vô Trần thì cậu đã sử dụng nó.Chỉ có điều sau đó cậu tu được Thánh Hồn Kiếm, và Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm nên cậu không còn dành nhiều thời gian để tìm hiểu thêm về Bá Đồ Thập Tam Kiếm nữa.
Tới giờ, khi Diệp Kình Thương nhắc lại thì cậu cảm thấy tò mò. Lẽ nào thứ này không phải do một vị đại năng thượng cổ nào để lại sao?
Diệp Kình Thương mỉm cười: “Bá Đồ Thập Tham Kiếm là 13 chiêu kiếm pháp do ta tạo ra. Năm xưa, ta cố tình để nó lại ở vùng cực Bắc để con phát hiện ra”.
“Cái gì”, Diệp Thiên bàng hoàng.
Bát Đồ Thập Tam Kiếm là do Diệp Kình Thương tạo ra sao?Diệp Kình Thương nhìn lên trời như đang nhớ lại chuyện năm xưa: “Khi ta còn trẻ đã quen với một đệ tử của Chân Vũ Thánh Môn. Giờ đã là một vị đại năng đáng sợ rồi. Và đó cũng chính là người vừa nãy ta nói với con”.
“Ta và bà ấy coi như là hồng nhan tri kỷ. Mặc dù có ý với nhau nhưng do rất nhiều nguyên nhân mà không tới được với nhau. Và bà ấy cũng vì điều đó mà hận ta, nhiều lần khiêu chiến với ta".
“Vì thế ta đã tạo ra bộ kiếm kỹ đó dùng để khắc chế kỹ pháp thần thông của Chân Vũ Thánh Môn”
“Bộ kiếm kỹ đó cuối cùng được ta gọi là Bá Đồ Thập Tam Kiếm” .
“Ồ”, cậu kinh ngạc.
Vậy tức là kỹ kiếm này là khắc tinh của kỹ pháp thần thông của Chân Vũ Thánh Môn?
Diệp Kình Thương đanh mắt: “Chân Vũ Thánh Môn là đạo thống truyền thừa của Thương Thế Thần, sức mạnh căn bản của nó được gọi là Chân Vũ Chi Ý, tới từ Chân Vũ Thần Thạch của Thương Thế Thần để lại ở Chân Vũ Thánh Môn.
“Bá Đồ Thập Tam Kiếm của ta thì có Bá Vương Chi Ý, là khắc tinh của Chân Vũ Chi Ý”.
“Nếu dùng nó đối đầu với người của Chân Vũ Thánh Môn thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Bá vương chi ý sao?”, Lâm Chính lầm bầm. Cậu cảm thấy trước đây mình ngốc quá.
Kiếm kỹ của một người hàng đầu vũ trụ tạo ra mà cậu lại coi như rắc, quên luôn trong nhẫn không gian. Nghĩ ra nếu không có nó thì sợ rằng khi xưa gặp phải đối thủ cậu đã không dễ dàng gì đánh lại họ được rồi.
“Thưa bố, con rõ rồi”.
Diệp Thiên mỉm cười: “Vậy từ hôm nay chúng ta tạm biệt. Con hứa, chưa tới mười năm sẽ trở về cứu bố ra khỏi sự ràng buộc này”.
“Giờ con tới hệ thiên hà Xích Minh. Ở đó có điểm truyền tống có thể giúp con tới ngân hà trung tâm”, nói xong cậu chuẩn bị bay đi thì Diệp Kình Thương đã ấn vai cậu.
“Có ta ở đây, cần tới đó thì đâu cần điểm truyền tống?”
“Tiên lộ, ta có thể mở một lần thì cũng có thể mởi hai lần. Mà lần này sẽ đưa con tới thẳng thế giới ngân hà trung tâm”.
Dứt lời ông ấy phất tay, một con đường ánh sáng hiện ra. Diệp Thiên kinh ngạc. Có Diệp Kình Thương cậu cần gì tới điểm truyền tống trong không gian chứ?
“Thưa bố, con đi đây”
Cậu gật đầu sau đó vẫy tay với Hư Nhược Vô và biến mất trong đường sáng. Đúng lúc Diệp Thiên rời đi thì có một bàn tay khổng lồ xuất hiện như muốn phá vỡ con đường ánh sáng.
“Hả?”
Diệp Thiên giật mình, giống như lần trước, lần này chắc chắn lại là bàn tay thần bí đó xuất hiện để tấn công cậu.
Chỉ có điều lần này cậu không còn bất lực như lần trước nữa. Cậu dùng thần niệm phóng ra ánh sáng, ấn ký trong ánh sáng được cậu cầm trong tay. Đó chính là nguyên thần của Duẫn Tu Tuyệt để lại cho cậu.
Cậu định bóp nát nguyên thần để dụ sức mạnh của kẻ kia thì bỗng có một luồng sức mạnh khác quét qua đối đầu với bàn tay khổng lồ và đập vỡ nó. Tiên Lộ còn nguyên không hề hấn gì.
Diệp Thiên còn đang cảm thấy nghi ngờ thì Diệp Kình Thương đã lên tiếng: “Người của Diệp Kình Thương không tới thứ cho má như ông động vào đâu Thương Thế Thần”.
“Nhóc, ta tiễn con đoạn đường cuối, tới ngân hà trung tâm thì mọi điều do con cả nhé”.
Ngày hôm nay Diệp Thiên chính thức bước vào hành trình tới hệ Ngân Hà trung tâm.