Chương 2183
Nói đến đây, vẻ mặt của Mộ Dung Vô Địch trở nên nghiêm trọng hơn: “Hơn nữa, nếu tôi đoán không sai, Long Đạo Huyền lựa chọn xuống núi lúc này, vả lại cậu ta vừa xuống núi thì Thiên Cơ Lâu đã công bố bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kì mới ngay lập tức, chắc chắn là có mục đích!”.
“Theo tôi thấy, đó là nhà họ Long đang tạo thanh thế cho Long Đạo Huyền”.
Diệp Thiên nghe vậy, hai mắt nheo lại: “Nói vậy là nhà họ Long muốn tranh bá thế giới lần nữa sao?”.
Mặc dù Diệp Thiên không hay mưu tính, nhưng điều đó không có nghĩa cậu không giỏi về nó. Chẳng qua sức mạnh của cậu đủ để nghiền nát tất cả, không thích sử dụng những thủ đoạn hèn hạ đấu đá nhau mà thôi.
Long Đạo Huyền vừa xuống núi, Thiên Cơ Lâu đã thay đổi bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, hơn nữa còn lựa chọn thời điểm cuộc chiến hoàng cấp sắp nổ ra, các nước đang ở trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Đây rõ ràng là nhân lúc thiên hạ đại loạn, chuẩn bị thừa cơ quật khởi.
Dù là hôm nay hay là thời xưa, loạn thế ắt xuất hiện kiêu hùng, vô số đế vương và bá chủ đều hoàn thành bá nghiệp vào thời loạn. Cái gọi là thời thế tạo anh hùng chính là vậy.
Diệp Thiên có thể đoán được nhà họ Long đã có tính toán từ trước, muốn tranh bá thế giới một lần nữa, chẳng qua mãi vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp. Còn bây giờ, cuộc chiến hoàng cấp nổi lên, Tiên Môn mở ra, chính là cơ hội tốt nhất để khuấy động gió mưa.
Mộ Dung Vô Địch lại xin lỗi Diệp Thiên lần nữa: “Diệp thiên nhân, thế giới hiện nay có cậu mạnh nhất, Mộ Dung Vô Địch tôi cầu xin cậu tối nay hãy áp trận cho nhà Mộ Dung. Có cậu ở đó mới có thể bảo đảm nhà Mộ Dung không tổn hại gì, đánh tan dã tâm xưng hùng thế giới của nhà họ Long”.
Mộ Dung Thu Đệ và Mộ Dung Đạc đứng ở hai bên không hề bất ngờ. Ở biệt thự nhà Mộ Dung, Mộ Dung Đoạn nhắc tới chuyện muốn tìm một người ra mặt, bọn họ đã biết người đó chính là Diệp Thiên.
Ngoại trừ Diệp Thiên ra, e rằng thế giới hiện nay không có người thứ hai dám nói không sợ gia chủ nhà họ Long.
“Nhờ tôi trấn áp?”.
Diệp Thiên nghe vậy, mỉm cười.
“Việc này tôi không muốn giúp”.
Cậu nhún vai, vẻ mặt lạnh nhạt: “Nhà họ Long có tranh bá thế giới hay không đối với tôi mà nói chẳng có gì khác biệt, chuyện này chẳng liên quan gì nhiều đến tôi”.
“Cho dù nhà họ Long đứng nhất thế giới, được gọi là gia tộc số một Địa Cầu cũng không liên quan gì đến tôi. Chỉ cần không liên lụy đến bạn bè người thân của tôi, không phạm đến điều cấm kị của tôi, nhà họ Long là số một hay gia tộc nào khác là số một thì có gì không được?”.
Diệp Thiên nói vô cùng đơn giản. Dù nhà họ Long có mạnh thế nào, nhưng xưa nay không ai động đến cậu thì cậu cũng không động đến ai. Nhà họ Long muốn tranh bá thế giới, vậy thì cức làm đối thủ với những kẻ đây dã tâm đó, cậu không muốn can dựự vào.
Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, Mộ Dung Đac và Mộ Dung Thu Đệ đều thay đổi ánh mắt. Bọn họ cứ ngỡ Diệp Thiên sẽ đồng ý, nào ngờ cậu lại từ chối dứt khoát như vậy.
Chỉ có Mộ Dung Vô Địch bề ngoài không có vẻ gì là bất ngờ, dường như chuyện này đã nằm trong dự liệu của ông ta.
Ông ta nhìn Diệp Thiên, ánh mắt càng khâm phục thêm.
“Đế Vương Bất Bại không hổ danh là Đế Vương Bất Bại, cũng chỉ có người mang tâm cảnh không tranh, không sợ, không loạn như cậu mới có thể ngồi lên chiếc ghế người đứng đầu đương thời”.
“Bàn về tâm cảnh, dù là tôi, Diệp Vân Long hay Long Hoàng đều thua cậu đến mấy cấp bậc, đúng là khiến tôi xấu hổ vô cùng”.
Ông ta nói đến đây, ánh mắt hơi dừng lại, trong mắt tỏa ra tia sáng kì dị.