Ánh mắt của Lục Thiên Thư nhìn chằm chằm về phía
Chung Li Mị, càm nhận được dao động mạnh tiềm ẩần
trong người Chung Li Mị, trong lòng ông ta hơi sợ hãi.
Tu vi của đối phương tuyệt đối không thấp hơn ông ta,
ông ta cũng không ngo Thế Giới Hắc Ám lại phái cao thủ
ở cấp chí tôn võ thuật đến đây.
“Lục Thiên Thư, nếu hôm nay ông đến đây đề bào vệ
cho mục tiêu săn giết của chúng tôi, vậy thì đã là kẻ địch
của chúng tôi rồi!”.
“Ông còn chờ làm gì? Tôi cũng rất muốn lĩnh giáo
Thùy Vân Thủ và Tồi Tâm Chưởng danh chấn Cán Tây của ông!”.
Hai mắt Chung Li Mị hơi chớp, năm ngón tay khẽ
động, luồng nội lực lập lờ quanh bàn tay, thấp thoáng lóe
ra tia sáng.
“Vậy thì được thôi!”.
Lục Thiên Thư cười khẩy một tiếng, hai tay xếp lên
nhau, phía trước lại có khí mây bay lên.
Hai vị chí tôn võ thuật sắp giao đấu với nhau, một
tiếng nói vừa dài vừa to vọng từ bên cạnh tới.
“Anh Lục, trận đấu này để tôi lên đi được không?”.
Tiếng nói càng lúc càng gần, nói dứt, một bóng người
cao to mặc áo dài màu lam đã đáp xuống bên cạnh Lục
Thiên Thư.
Ông ta cao khoảng một mét chín, dung mạo bình thường, cho dù ném vào đám đông cũng khó må nhận ra
được, nhưng cây thương sắt dài phía sau lưng lại vô cùng
chói mắt, tia sáng lạnh lóe lên, ai nhìn vào cũng đều dấy
lên lòng sợ hãi, nó như một cây thương dài có thể chọc
thùng vòm trời, trông vô cùng lẫm liệt.
Ông ta đứng ở đó khiến khí thế của Lục Thiên Thư
cũng bị ông ta đè bẹp.
“Sư phụ!”.
Kỳ Nhược Yên và Liêu Như Thành cùng lúc vui mừng
thốt lên.
Người vừa đột nhiên xuất hiện chính là chường môn
của Tam Tuyệt Môn, là Quách Dưong “Cuồng Thưong”,
cao thủ đứng thứ sáu trong bàng xếp hạng.
“Chung Li Mị, 25 năm không gặp, không ngờ ông lại
gia nhập Thế Giới Hắc Ám còn trở thành quyền chường
môn, “Quân Từ Đao’ danh tiếng lẫy lừng năm xưa xem ra
cũng chìm đắm vào cõi đen rồi nhì!”.
Quách Dương nhìn về phía Chung Li Mị, cười khẩy
thành tiếng, giọng nói mang vẻ coi thường.
“Hừ!”, Chung Li Mị không hề tức giận, chỉ hừ
một tiếng.
“Quách Dương, 25 năm chưa gặp, ông vẫn miệng lưỡi
sắc bén như xưa đấy!”.
“Ông từ xa xôi nghìn dặm đến đây bào vệ cho em gái
của đồ nhi, từ lúc nào mà ông bắt đầu bị tình cảm ràng
buộc thế?”.
Quách Dương chắp hai tay ra sau lưng, không hề quan
tâm đến câu hỏi của Chung Li Mị, chì chĩa tay về phía Kỳ
Nhược Yên.
lời vô nghĩa với ông, đây là em gái ruột của đồ nhi tôi,
điều mà tôi muốn đó là Thế Giới Hắc Ám của ông hãy rút
lại lệnh săn giết cô ấy!”.
“Chì cần các người rút lại lệnh săn giết, cứ thế rút lui,
giữa tôi và ông có thể không cần ra tay nữa!”.
“Nhưng nếu ông không đồng ý, thì tối nay ông chắc
chắn sẽ chết dưới thương sắt của tôi, ông tin không?”.
Diệp Thiên tắt điện thoại, nghiêng đầu qua nhìn, nhìn
Quách Dương một lượt rồi thầm gật đầu.
Chung Li Mị, càm nhận được dao động mạnh tiềm ẩần
trong người Chung Li Mị, trong lòng ông ta hơi sợ hãi.
Tu vi của đối phương tuyệt đối không thấp hơn ông ta,
ông ta cũng không ngo Thế Giới Hắc Ám lại phái cao thủ
ở cấp chí tôn võ thuật đến đây.
“Lục Thiên Thư, nếu hôm nay ông đến đây đề bào vệ
cho mục tiêu săn giết của chúng tôi, vậy thì đã là kẻ địch
của chúng tôi rồi!”.
“Ông còn chờ làm gì? Tôi cũng rất muốn lĩnh giáo
Thùy Vân Thủ và Tồi Tâm Chưởng danh chấn Cán Tây của ông!”.
Hai mắt Chung Li Mị hơi chớp, năm ngón tay khẽ
động, luồng nội lực lập lờ quanh bàn tay, thấp thoáng lóe
ra tia sáng.
“Vậy thì được thôi!”.
Lục Thiên Thư cười khẩy một tiếng, hai tay xếp lên
nhau, phía trước lại có khí mây bay lên.
Hai vị chí tôn võ thuật sắp giao đấu với nhau, một
tiếng nói vừa dài vừa to vọng từ bên cạnh tới.
“Anh Lục, trận đấu này để tôi lên đi được không?”.
Tiếng nói càng lúc càng gần, nói dứt, một bóng người
cao to mặc áo dài màu lam đã đáp xuống bên cạnh Lục
Thiên Thư.
Ông ta cao khoảng một mét chín, dung mạo bình thường, cho dù ném vào đám đông cũng khó må nhận ra
được, nhưng cây thương sắt dài phía sau lưng lại vô cùng
chói mắt, tia sáng lạnh lóe lên, ai nhìn vào cũng đều dấy
lên lòng sợ hãi, nó như một cây thương dài có thể chọc
thùng vòm trời, trông vô cùng lẫm liệt.
Ông ta đứng ở đó khiến khí thế của Lục Thiên Thư
cũng bị ông ta đè bẹp.
“Sư phụ!”.
Kỳ Nhược Yên và Liêu Như Thành cùng lúc vui mừng
thốt lên.
Người vừa đột nhiên xuất hiện chính là chường môn
của Tam Tuyệt Môn, là Quách Dưong “Cuồng Thưong”,
cao thủ đứng thứ sáu trong bàng xếp hạng.
“Chung Li Mị, 25 năm không gặp, không ngờ ông lại
gia nhập Thế Giới Hắc Ám còn trở thành quyền chường
môn, “Quân Từ Đao’ danh tiếng lẫy lừng năm xưa xem ra
cũng chìm đắm vào cõi đen rồi nhì!”.
Quách Dương nhìn về phía Chung Li Mị, cười khẩy
thành tiếng, giọng nói mang vẻ coi thường.
“Hừ!”, Chung Li Mị không hề tức giận, chỉ hừ
một tiếng.
“Quách Dương, 25 năm chưa gặp, ông vẫn miệng lưỡi
sắc bén như xưa đấy!”.
“Ông từ xa xôi nghìn dặm đến đây bào vệ cho em gái
của đồ nhi, từ lúc nào mà ông bắt đầu bị tình cảm ràng
buộc thế?”.
Quách Dương chắp hai tay ra sau lưng, không hề quan
tâm đến câu hỏi của Chung Li Mị, chì chĩa tay về phía Kỳ
Nhược Yên.
lời vô nghĩa với ông, đây là em gái ruột của đồ nhi tôi,
điều mà tôi muốn đó là Thế Giới Hắc Ám của ông hãy rút
lại lệnh săn giết cô ấy!”.
“Chì cần các người rút lại lệnh săn giết, cứ thế rút lui,
giữa tôi và ông có thể không cần ra tay nữa!”.
“Nhưng nếu ông không đồng ý, thì tối nay ông chắc
chắn sẽ chết dưới thương sắt của tôi, ông tin không?”.
Diệp Thiên tắt điện thoại, nghiêng đầu qua nhìn, nhìn
Quách Dương một lượt rồi thầm gật đầu.