Nhìn cô gái quen thuộc trong bức ảnh, Diệp Thiên bật cười thành tiếng, lắc đầu nói.
“Kỷ Nhược Tuyết, thì ra là cô ấy!”.
Cậu không khỏi cảm khái, đúng là thế giới này có nhiều điều thật bất ngờ, cậu cho rằng Kỷ Nhược Tuyết chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời cậu, sẽ không bao giờ có mối quan hệ nào khác, nhưng đúng là ý trời, lại cứ đẩy Kỷ Nhược Tuyết đến bên cạnh cậu!
“Cậu Thiên, cậu quen Kỷ Nhược Tuyết à?”.
Ánh mắt Ngô Quảng Phú hơi thay đổi, có chút tò mò, nhìn bộ dạng của Diệp Thiên hình như rất quen với Kỷ Nhược Tuyết.
Anh ta bất giác đoán mò, cậu Thiên bá đạo thiên hạ này đang độ tuổi sung sức, nhưng hình như chưa bao giờ thể hiện rõ về chuyện nam nữ, anh ta luôn nghĩ rằng Diệp Thiên vẫn chưa gặp được người phụ nữ mà cậu có hứng thú, nhưng Kỷ Nhược Tuyết lần này hình như khiến Diệp Thiên lộ ra biểu cảm hơi khác lạ.
“Cũng có quen, cũng có thể nói là không quen!”.
Diệp Thiên trả lời đại một câu khiến Ngô Quảng Phú không hiểu gì cả.
“Chuyện buổi từ thiện không có vấn đề gì nữa, những khía cạnh nhỏ khác thì tự anh giải quyết nhé, việc khuấy động hiện trường thì cứ giao cho người dẫn chương trình!”.
Diệp Thiên đặt tấm ảnh xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh.
“Sau buổi từ thiện lần này, lập tức điều động tài chính, di chuyển trận địa của Tập đoàn Lăng Thiên!”.
“Tôi muốn trong thời gian một tháng, đưa Tập đoàn Lăng Thiên tiến vào thủ đô!”.
“Ngoài ra, cho tôi một phần tài liệu 10 năm gần đây của nhà họ Diệp ở thủ đô, càng chi tiết càng tốt!”.
Ngô Quảng Phú nghe thấy hai mắt mở to, trong lòng cảm thấy chấn động.
Tập đoàn Lăng Thiên phát triển trong chín tháng nay đã vươn tầm thế giới, tài sản đứng vị trí số một, gần như không có doanh nghiệp nào có thể sánh ngang được với Tập đoàn Lăng Thiên, chỉ có một số tập toàn tài chính tài phiệt ở các nước phát triển mới có thể miễn cưỡng sánh ngang.
Mặc dù Tập đoàn Lăng Thiên đã có những bước tiến dài trên trường quốc tế, nhưng trên thực tế sự phát triển của Tập đoàn Lăng Thiên trong nước luôn trong giai đoạn ổn định, chưa từng xuất hiện những việc liều lĩnh, đây là quyết sách chiến lược của bọn Ngô Quảng Phú và Lâm Thiên Nam, nhưng lúc này Diệp Thiên lại muốn anh ta tập hợp lực lượng tiến đến thủ đô, còn muốn điều tra thông tin về nhà họ Diệp ở thủ đô nữa.
“Cậu Thiên cũng họ Diệp, lẽ nào có quan hệ với nhà họ Diệp ở thủ đô sao?”.
Trong lòng anh ta có dự cảm, Diệp Thiên chắc chắn muốn đến thủ đô là để tạo ra một trận bão lớn.
Trong phòng tổng thống của khách sạn Lăng Thiên, Kỷ Nhược Tuyết đi chân trần đang nằm bò lên chiếc chăn lông ngỗng mềm mại, đứng bên cạnh cô ấy là một người phụ nữ trẻ ăn mặc lịch sự.
Người phụ nữ khá xinh xắn, khoảng 27, 28 tuổi, đeo kính, lộ ra vẻ trưởng thành và biết nhìn xa trông rộng.
Nhìn thấy Kỷ Nhược Tuyết nằm bò trên giường như một cô gái bé nhỏ, cô ấy mỉm cười nói: “Tiểu Tuyết, sao thế? Cảm giác hôm nay tâm trạng của em không tốt lắm, là sự sắp xếp của Tập đoàn Lăng Thiên khiến em không hài lòng sao?”.
“Nếu là vậy, bây giờ chị sẽ tìm bọn họ nói ngay, chúng ta được mời đến đây, nên nếu có yêu cầu gì cứ nói với bọn họ!”.
“Với thế lực và khả năng tài chính của Tập đoàn Lăng Thiên bây giờ, những điều này không có vấn đề gì cả, chúng ta không cần phải khách sáo với bọn họ!”.
Kỷ Nhược Tuyết quay đầu sang, chống tay lên cằm, lắc đầu nói với người phụ nữ.
“Chị Hồng, chị đừng nghĩ linh tinh, chỉ là em có chút lo lắng thôi!”.
Cô ấy nói xong, chìa tay về phía chị Hồng.
“Chị Hồng, vụ cá cược của chúng ta chị đã thua rồi, mau trả tiền đi!”.
Người phụ nữ được gọi là chị Hồng kia hơi sững sờ, biểu cảm kỳ lạ: “Không phải chứ? Lư Thành thế mà lại có người không biết em sao?”.
Kỷ Nhược Tuyết gật đầu trong bực dọc.
“Đúng thế, hôm nay ở trên máy bay em gặp một người, anh ấy không biết em thật, em đã nói tên của em ra mà hình như anh ấy căn bản không biết gì vậy!”.
Chị Hồng là quản lý của cô ấy, đã làm được hơn một năm, lần này cô ấy nhận được lời mời đến biểu diễn tại buổi từ thiện của Tập đoàn Lăng Thiên và quay MV, trước đó có cá cược với chị Hồng, xem ở Lư Thành liệu có ai không biết cô ấy không.
Bây giờ cô ấy cược thắng rồi, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng.
Chị Hồng vừa cười vừa rút ra năm tờ 100 tệ đặt lên giường, rồi lắc đầu.
“Thời buổi này thế mà vẫn có người không biết nữ thần quốc dân của chúng ta sao? Cái tên đó chắc từ nông thôn lên à? Ở đó không có mạng sao?”.
Tim Kỷ Nhược Tuyết thịch một cái, nhớ đến khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng của Diệp Thiên, đây là người có khuôn mặt giống với “người đó” nhất trong những người mà cô ấy gặp mấy năm nay.
Nhưng sau đó cô ấy lại nhớ đến phản ứng sau của Diệp Thiên sau khi nghe đến nhà họ Lục, liền lắc đầu, người tự đại một cách ngông cuồng nhưng vậy, cô ấy vẫn cảm thấy không thích.
“Kỷ Nhược Tuyết, thì ra là cô ấy!”.
Cậu không khỏi cảm khái, đúng là thế giới này có nhiều điều thật bất ngờ, cậu cho rằng Kỷ Nhược Tuyết chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời cậu, sẽ không bao giờ có mối quan hệ nào khác, nhưng đúng là ý trời, lại cứ đẩy Kỷ Nhược Tuyết đến bên cạnh cậu!
“Cậu Thiên, cậu quen Kỷ Nhược Tuyết à?”.
Ánh mắt Ngô Quảng Phú hơi thay đổi, có chút tò mò, nhìn bộ dạng của Diệp Thiên hình như rất quen với Kỷ Nhược Tuyết.
Anh ta bất giác đoán mò, cậu Thiên bá đạo thiên hạ này đang độ tuổi sung sức, nhưng hình như chưa bao giờ thể hiện rõ về chuyện nam nữ, anh ta luôn nghĩ rằng Diệp Thiên vẫn chưa gặp được người phụ nữ mà cậu có hứng thú, nhưng Kỷ Nhược Tuyết lần này hình như khiến Diệp Thiên lộ ra biểu cảm hơi khác lạ.
“Cũng có quen, cũng có thể nói là không quen!”.
Diệp Thiên trả lời đại một câu khiến Ngô Quảng Phú không hiểu gì cả.
“Chuyện buổi từ thiện không có vấn đề gì nữa, những khía cạnh nhỏ khác thì tự anh giải quyết nhé, việc khuấy động hiện trường thì cứ giao cho người dẫn chương trình!”.
Diệp Thiên đặt tấm ảnh xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh.
“Sau buổi từ thiện lần này, lập tức điều động tài chính, di chuyển trận địa của Tập đoàn Lăng Thiên!”.
“Tôi muốn trong thời gian một tháng, đưa Tập đoàn Lăng Thiên tiến vào thủ đô!”.
“Ngoài ra, cho tôi một phần tài liệu 10 năm gần đây của nhà họ Diệp ở thủ đô, càng chi tiết càng tốt!”.
Ngô Quảng Phú nghe thấy hai mắt mở to, trong lòng cảm thấy chấn động.
Tập đoàn Lăng Thiên phát triển trong chín tháng nay đã vươn tầm thế giới, tài sản đứng vị trí số một, gần như không có doanh nghiệp nào có thể sánh ngang được với Tập đoàn Lăng Thiên, chỉ có một số tập toàn tài chính tài phiệt ở các nước phát triển mới có thể miễn cưỡng sánh ngang.
Mặc dù Tập đoàn Lăng Thiên đã có những bước tiến dài trên trường quốc tế, nhưng trên thực tế sự phát triển của Tập đoàn Lăng Thiên trong nước luôn trong giai đoạn ổn định, chưa từng xuất hiện những việc liều lĩnh, đây là quyết sách chiến lược của bọn Ngô Quảng Phú và Lâm Thiên Nam, nhưng lúc này Diệp Thiên lại muốn anh ta tập hợp lực lượng tiến đến thủ đô, còn muốn điều tra thông tin về nhà họ Diệp ở thủ đô nữa.
“Cậu Thiên cũng họ Diệp, lẽ nào có quan hệ với nhà họ Diệp ở thủ đô sao?”.
Trong lòng anh ta có dự cảm, Diệp Thiên chắc chắn muốn đến thủ đô là để tạo ra một trận bão lớn.
Trong phòng tổng thống của khách sạn Lăng Thiên, Kỷ Nhược Tuyết đi chân trần đang nằm bò lên chiếc chăn lông ngỗng mềm mại, đứng bên cạnh cô ấy là một người phụ nữ trẻ ăn mặc lịch sự.
Người phụ nữ khá xinh xắn, khoảng 27, 28 tuổi, đeo kính, lộ ra vẻ trưởng thành và biết nhìn xa trông rộng.
Nhìn thấy Kỷ Nhược Tuyết nằm bò trên giường như một cô gái bé nhỏ, cô ấy mỉm cười nói: “Tiểu Tuyết, sao thế? Cảm giác hôm nay tâm trạng của em không tốt lắm, là sự sắp xếp của Tập đoàn Lăng Thiên khiến em không hài lòng sao?”.
“Nếu là vậy, bây giờ chị sẽ tìm bọn họ nói ngay, chúng ta được mời đến đây, nên nếu có yêu cầu gì cứ nói với bọn họ!”.
“Với thế lực và khả năng tài chính của Tập đoàn Lăng Thiên bây giờ, những điều này không có vấn đề gì cả, chúng ta không cần phải khách sáo với bọn họ!”.
Kỷ Nhược Tuyết quay đầu sang, chống tay lên cằm, lắc đầu nói với người phụ nữ.
“Chị Hồng, chị đừng nghĩ linh tinh, chỉ là em có chút lo lắng thôi!”.
Cô ấy nói xong, chìa tay về phía chị Hồng.
“Chị Hồng, vụ cá cược của chúng ta chị đã thua rồi, mau trả tiền đi!”.
Người phụ nữ được gọi là chị Hồng kia hơi sững sờ, biểu cảm kỳ lạ: “Không phải chứ? Lư Thành thế mà lại có người không biết em sao?”.
Kỷ Nhược Tuyết gật đầu trong bực dọc.
“Đúng thế, hôm nay ở trên máy bay em gặp một người, anh ấy không biết em thật, em đã nói tên của em ra mà hình như anh ấy căn bản không biết gì vậy!”.
Chị Hồng là quản lý của cô ấy, đã làm được hơn một năm, lần này cô ấy nhận được lời mời đến biểu diễn tại buổi từ thiện của Tập đoàn Lăng Thiên và quay MV, trước đó có cá cược với chị Hồng, xem ở Lư Thành liệu có ai không biết cô ấy không.
Bây giờ cô ấy cược thắng rồi, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng.
Chị Hồng vừa cười vừa rút ra năm tờ 100 tệ đặt lên giường, rồi lắc đầu.
“Thời buổi này thế mà vẫn có người không biết nữ thần quốc dân của chúng ta sao? Cái tên đó chắc từ nông thôn lên à? Ở đó không có mạng sao?”.
Tim Kỷ Nhược Tuyết thịch một cái, nhớ đến khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng của Diệp Thiên, đây là người có khuôn mặt giống với “người đó” nhất trong những người mà cô ấy gặp mấy năm nay.
Nhưng sau đó cô ấy lại nhớ đến phản ứng sau của Diệp Thiên sau khi nghe đến nhà họ Lục, liền lắc đầu, người tự đại một cách ngông cuồng nhưng vậy, cô ấy vẫn cảm thấy không thích.