"Vèo!".
Thanh kiếm thứ hai giống như cầu vồng ngang trời, xé rách hư không, để lại một vệt khí dài, tốc độ của nó còn nhanh hơn thanh phi kiếm đầu tiên mấy phần.
Nhưng lần này Diệp Thiên đã có phòng bị, Càn Khôn Luyện Thần Ấn lao vút tới, sức mạnh thần niệm của cậu cũng tỏa ra, nắm được quỹ đạo lao tới của thanh kiếm, tung một cú đấm ra.
"Keng!".
Âm thanh kim loại giao nhau vang lên, nắm đấm của Diệp Thiên đánh trúng mũi kiếm của "Nhai Xế".
"Nhai Xế" đang lao vút về phía trước thì bị kình lực của cú đấm này cản lại, lập tức bay ngược trở về, thân kiếm vang lên tiếng kêu dữ dội.
Cơ thể Diệp Thiên hơi lảo đảo, lùi lại phía sau, trên nắm tay đã xuất hiện vết thương, máu tươi rỉ ra.
Hai thanh phi kiếm, một trước một sau, trước là làm bả vai bụng dưới của cậu bị thương, sau là khiến bàn tay của cậu rỉ máu, sức mạnh pháp tắc đặc biệt ẩn chứa trong đó, ngay cả sức hồi phục của Phệ Thiên Trường Sinh Thể thì nhất thời cũng không thể khiến vết thương lành lại.
"Sao sức mạnh này lại quen thuộc thế nhỉ?".
Diệp Thiên lùi lại mười bước, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Sức mạnh pháp tắc ẩn chứa trong hai thanh phi kiếm này có thể làm chấn động màn sáng màu vàng mà Càn Khôn Luyện Thần Ấn phóng ra, nhưng điều khiến cậu cảm thấy khó hiểu hơn là sức mạnh này đem lại cảm giác vô cùng thân thuộc cho cậu, cực kì giống với Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm của cậu.
Nhưng lúc này, cậu không có thời gian để suy nghĩ nữa, ánh mắt Tiêu Thiên Thần lại nổi lên thần mang.
"Trào Phong, đi!".
Thanh phi kiếm thứ ba phóng ra, trong chớp mắt đã xuất hiện trước người Diệp Thiên.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lẽo, ba đóa hoa không màu trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng màu trắng nhạt. Thân xác, chân lực, thần niệm đều được cậu huy động lên tối đa, lật tay đánh một quyền về phía trước.
"Bốp!".
Dưới cú đấm này của cậu, cả hư không lập tức sụp đổ, kiếm Trào Phong cũng bị cú đấm toàn lực của Diệp Thiên đánh cho bắn ngược lại. Nhưng cậu cũng bị sức mạnh kinh người của kiếm Trào Phong làm cho lùi lại một bước.
Chân lực hỗn độn xanh tím quấn quanh nắm tay cậu bị thanh kiếm chém trúng, để lại một vết thương sâu mấy tấc, nếu thêm chút nữa thì sẽ bị nó chém bay hoàn toàn.
Còn Tiêu Thiên Thần vẫn không nhanh không chậm, tiếp tục huy động phi kiếm.
"Bồ Lao!".
"Toan Nghê!".
"Bá Hạ!".
Trong chớp mắt, lại thêm ba thanh phi kiếm gần như đồng thời lao tới.
"Soạt!".
Trong hư không toàn là tiếng xé gió chói tai, sáu thanh phi kiếm cùng lúc bay ra, chỉ còn ba thanh ở lại bên cạnh Tiêu Thiên Thần.
Sáu thanh phi kiếm, đây đã là cực hạn của Đông Minh Thuần lúc trước. Vị hóa thần duy nhất từng sinh ra ở dải Ngân Hà đã bại do sáu thanh phi kiếm này, còn không cho Tiêu Thiên Thần cơ hội điều động đến thanh thứ bảy.
Sáu luồng sáng với tốc độ nhanh hơn tốc độ âm thanh gấp hơn 30 lần, cắt xẻo quanh người Diệp Thiên, lấy đi những bộ phận khác nhau trên người cậu. Chúng chém về phía đầu, ngực, bụng, tay, chân, lưng, gần như bao trùm khắp người Diệp Thiên, không một góc chết.
Diệp Thiên chỉ cảm thấy kiếm khí tung hoành quanh người, mỗi luồng kiếm khí đều khiến Phệ Thiên Trường Sinh Thể của cậu sinh ra phản ứng bài xích cực kì lớn. Hiển nhiên uy lực của sáu thanh phi kiếm này đã có thể đe dọa đến Phệ Thiên Trường Sinh Thể.
"Vèo vèo!".
Trong chớp mắt, kiếm quang bao quanh trong hư không, tuy Diệp Thiên dựa vào Phệ Thiên Trường Sinh Thể cũng khiến tốc độ của mình nhanh hơn tốc độ âm thanh gấp 30 lần, nhưng dưới sự phong tỏa của sáu thanh kiếm, thì vẫn còn thua kém.
Ánh sáng xanh tím bao trùm quanh người cậu không ngừng bị chém tạo thành những vết nứt, trên người cậu cũng xuất hiện rất nhiều vết thương.
Những vết thương này đều bị sức mạnh pháp tắc ẩn chứa trong phi kiếm ngăn cản, làm chậm tốc độ tự lành của Phệ Thiên Trường Sinh Thể, miệng vết thương còn chưa kịp khép lại, thì đợt tấn công tiếp theo đã giáng xuống. Thế nên chỉ trong mấy phút, trên người Diệp Thiên đã có muôn vàn cái lỗ, máu tươi đầm đìa. Ngoài lần Diệp Thiên chủ động dẫn nổ tinh thể Trái Đất ra, thì đây là lần đầu tiên Phệ Thiên Trường Sinh Thể bị tổn thương trên diện rộng như vậy.
"Cửu Long Kiếm sao?".
Diệp Thiên gắng sức chống chọi với sáu thanh phi kiếm, trong lòng càng lúc càng kinh hãi. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao lúc trước một hóa thần như Đông Minh Thuần lại bại trong tay một người chưa lên đến hóa thần như Tiêu Thiên Thần.
Trong trận pháp này, thần niệm của Tiêu Thiên Thần bao trùm tất thảy, mọi thứ đều nằm trong quyền kiểm soát của ông ta. Dưới sự gia trì và huy động của trận pháp, chính thanh phi kiếm này dường như nhất tâm đồng thể, huyết mạch tương liên với Tiêu Thiên Thần. Chỉ cần một ý niệm, chín thanh kiếm liền giống như tay chân của ông ta, có thể tấn công kẻ địch trong trận pháp từ mọi góc độ, mọi vị trí.
Nhất là trên mỗi thanh phi kiếm này đều có hồn linh thú mang huyết mạch chân long, và ngầm chứa sức mạnh cực kì giống với Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm của cậu, dù là lực xuyên thấu hay độ linh hoạt đều hơn xa phi kiếm bình thường.
Chân Võ Trảm Thần Trận quả nhiên danh bất hư truyền, trận pháp này giết được cả hóa thần!
Nhưng Diệp Thiên không biết rằng, lúc này Tiêu Thiên Thần cũng đang chấn động trong lòng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cửu Long Kiếm là sát chiêu cuối cùng của Chân Võ Trảm Thần Trận, mỗi thanh phi kiếm đều được đặt theo tên của chín con rồng con, chỉ cần thần niệm của ông ta không đứt, thì uy lực của nó là vô cùng vô tận.
Lúc trước, Đông Minh Thuần mới lên hóa thần nhất phẩm đã bị sáu thanh phi kiếm chém cho thân xác tan nát, chỉ còn lại linh hồn. Còn Diệp Thiên chỉ là nguyên anh nhất phẩm mà lại dựa vào tam hoa tụ đỉnh và sức mạnh thân xác, bị sáu thanh phi kiếm bao vây tấn công mà vẫn cầm cự được đến bây giờ, đúng là kinh hãi thế tục.
Nhưng Diệp Thiên thể hiện càng xuất sắc hơn người thì sát khí trong lòng ông ta lại càng ngùn ngụt, nếu hôm nay không giết được yêu nghiệt này mà thả ra ngoài, chờ sau này cậu ta hoàn toàn trưởng thành thì còn ai ở dải Ngân Hà áp chế được đây?
Đến lúc đó, cho dù là Chân Võ Trảm Thần Trận cũng phải bó tay.
Thế nên, hôm nay cho dù dốc hết sức lực cũng phải giết được Diệp Thiên.
Nghĩ đến đây, sát khí trong mắt ông ta bắn ra, thần quang lại nổi.
“Bệ Ngạn!”.
“Phụ Hý!”.
“Li Vẫn!”.
"Đi!".
Ba thanh phi kiếm còn lại bên cạnh ông ta đồng thời lao vút đi.
Lần đầu tiên Cửu Long Kiếm cùng ra, chỉ để giết kẻ địch bên ngoài.
Cùng một lúc tế ra chín thanh phi kiếm, cho dù có sức mạnh thần niệm nhập đạo hậu kỳ, thì Tiêu Thiên Thần vẫn cảm thấy choáng váng, sắc mặt đã hơi tái đi, hiển nhiên là bị tiêu hao rất nhiều.
Nhưng ông ta không chút do dự, sức mạnh thần niệm dẫn dắt mỗi thanh phi kiếm, xé rách chân trời, vây khốn Diệp Thiên trong mạng lưới kiếm được dệt từ kiếm ý.
Nhất thời, kiếm quang tung hoành, kiếm khí càn quét trong hư không. Diệp Thiên vốn còn có thể miễn cưỡng giằng co với sáu thanh phi kiếm, nhưng sau khi ba thanh phi kiếm còn lại cũng gia nhập việc bao vây tiêu diệt cậu, sự cân bằng vi diệu kia lập tức bị phá vỡ.
"Phập!".
Âm thanh lưỡi kiếm cắt vào da thịt vang lên không ngớt, chỉ thấy máu tươi vương đầy không trung. Mỗi luồng kiếm quang lướt qua đều mang theo một mũi tên máu, để lại vết thương sắc bén sâu mấy tấc trên người Diệp Thiên.
Tuy Phệ Thiên Trường Sinh Thể có khả năng hồi phục đáng sợ, nhưng dưới sự phong tỏa của mạng lưới kiếm khí dày đặc như vậy thì cũng có vẻ lực bất tòng tâm, hoàn toàn không theo kịp tốc độ chém của chín thanh phi kiếm.
Còn Diệp Thiên cũng ngừng tránh né, chỉ giơ hai tay lên bảo vệ phần đầu, để mặc chín thanh phi kiếm tiếp tục tàn phá cơ thể, dường như đã từ bỏ việc phản kháng.
Tiêu Thiên Thần thấy thế lại càng đắc ý, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng.
"Diệp Lăng Thiên, sao Thiên Thần sẽ là mồ chôn cậu!".
Thần niệm của ông ta lại nổi lên, chín thanh phi kiếm bất ngờ dừng việc chém giết Diệp Thiên, lao bắn lên trời.
Sau đó chín thanh kiếm chập lại trên đỉnh đầu Diệp Thiên, liên kết với nhau theo thứ tự, trong chớp mắt hóa thành một thanh kiếm khổng lồ dài mấy trượng, khí ý sắc bén của nó được đẩy lên đỉnh cao nhất.
"Cửu Kiếm Hợp Nhất, chém!".
Cùng với một tiếng quát khẽ của Tiêu Thiên Thần, thanh kiếm khổng lồ do chín thanh phi kiếm hợp lại lao xuống, vượt quá tốc độ cực hạn của phi kiếm, định đâm thẳng vào đỉnh đầu Diệp Thiên.
Ông ta muốn chém cả thân xác lẫn linh hồn của Diệp Thiên thành mảnh vụn.