Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng nổ lớn vang vọng, đầu rắn khổng lồ to trăm trượng lại bị anh bóp nát.

“Cái gì?”.

Lưu Bản Đạo run rẩy, tốt xấu gì ông ta cũng là một cao thủ chưởng khống bát hoang, cảnh giới chưởng khống cửu thiên cũng không dám bảo đảm có thể đỡ được tuyệt học gia truyền của ông ta một cách dễ dàng. Thế nhưng Diệp Thiên chỉ dùng một tay đã hóa giải được nó, sao có thể?

Từ lúc nào mà chưởng khống nhất nguyên lại có sức chiến đấu trình độ này?

Nhưng ông ta không hổ danh là cao thủ đỉnh cao của nhà họ Lưu, ông ta chỉ hơi hoảng hốt sau đó hoàn hồn lại ngay, quát lớn.

“Cậu lại đỡ được một đòn của tôi, xem ra là tôi xem thường cậu rồi, nhưng cậu đừng tưởng như vậy là có thể đấu với tôi!”.

“Tiếp một chiêu nữa!”.

Trong lúc nói, tay trái ông ta nắm lại thành quyền, tay phải thành chưởng, quyền chưởng giao nhau. Sau lưng ông ta lại bắt đầu ngưng tụ hình dạng yêu ma, đầu rắn dữ tợn to hơn lúc trước, nhìn như ảo ảnh của đại yêu có sức mạnh cao hơn.

Linh nguyên trong cơ thể ông ta dâng tràn, toàn bộ truyền vào ảo ảnh đại yêu, có vẻ như chuẩn bị dốc hết sức ra tay. Lúc này, một tiếng nổ đột nhiên vang lên.

“Ầm!”.

Lưu Bản Đạo chỉ nhận thấy ánh sáng màu trắng đen lóe lên trước mắt, sau đó một nắm đấm phóng to trước mắt ông ta.

“Không hay!”.

Trong lòng ông ta sinh ra cảnh giác muốn trốn đi, nhưng cơ thể của ông ta lại không theo kịp tốc độ nắm đấm đánh đến.

Trước ánh nhìn chăm chú của đám đông, nắm đấm đó xuyên qua ngực ông ta ra sau lưng, tạo thành một lỗ máu trên cơ thể ông ta. Ảo ảnh đại yêu sắp ngưng tụ thành hình ở sau lưng ông ta cũng bị tan rã.

“Cậu… Cậu…”.

Lưu Bản Đạo ngước mắt nhìn lên, Diệp Thiên đang đứng trước mặt ông ta.

Giờ phút này, ông ta vẫn không dám tin mình lại bị một quyền của Diệp Thiên giết chết trong tình huống chưa kịp có phản ứng gì.

“Để ông ra chiêu coi như nhân từ với ông lắm rồi, ông làm gì có cơ hội ra chiêu thứ hai?”.

Diệp Thiên nói, ánh mắt thờ ơ, cánh tay phải đánh xuyên qua người Lưu Bản Đạo đã hóa thành màu sao trời, máu không thể nhuốm bẩn. Sau đó, anh chậm rãi rút tay ra khỏi lồng ngực của Lưu Bản Đạo.

“Phụt!”.

Lưu Bản Đạo phun ra máu, chỉ trong chốc lát, nội tạng của ông ta đã bị sức mạnh thân xác của Diệp Thiên đánh nát thành mảnh vụn, ánh sáng thần trong mắt nhanh chóng phai nhạt.

Đường đường là cao thủ tuyệt đỉnh của nhà họ Lưu cứ vậy ngã khỏi võ đài, tắt thở.

“Ồ!”.

Trong nháy mắt, người bên dưới võ đài xôn xao, những tiếng hô kinh ngạc vang lên không dứt.

Một quyền, chỉ một quyền!

Bọn họ không thể tin được đường đường Lưu Bản Đạo tu vi chưởng khống bát hoang lại bị một tên nhóc chưởng khống nhất nguyên đánh chết sau một quyền, ngay cả sức đánh trả cũng không có.

Đáng ngạc nhiên hơn là Diệp Thiên lại dám ngang nhiên giết người trên võ đài của cuộc so tài vạn tộc. Đây là chuyện chưa từng xuất hiện trong triệu năm nay.

Những ánh nhìn khinh thường và giễu cợt đối với Diệp Thiên lúc trước đều trở nên nặng nề nghiêm trọng. Bọn họ biết người giữ võ đài của nhà họ Cổ không phải kẻ tầm thường, mà là một cao thủ cực kỳ nguy hiểm.

Diệp Thiên không hề quan tâm phản ứng của bọn họ, chỉ nâng mắt nhìn lướt qua đám người bên dưới võ đài.

“Còn ai muốn vị trí thần tộc của nhà họ Cổ thì đứng ra đây đi!”.

“Bất kể là ai, bất kể bao nhiêu người, Diệp Lăng Thiên tôi tiếp hết!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK