Sau đó, Diệp Thiên nâng hai tay lên, bao bọc lấy chiếc chùy lớn trong không trung, vung mạnh về phía trước.
Sương Hỏa Thiên Canh Chùy!
“Ầm!”.
Một trăm nghìn mét hư không sụp đổ ngay lúc này, hai luồng sức mạnh băng và hỏa hoàn toàn khác nhau lan tỏa trong hư không, tùy ý phát huy uy lực của mình.
Lực xung kích đáng sợ khiến hư không trên đỉnh đầu Diệp Thiên nổ ra một đám mây hình nấm khổng lồ. Sóng năng lượng hóa thành thủy triều dâng tràn, lan ra bốn phía, đánh lên Cửu Tử Phược Long Tác.
“Vù vù!”.
Hai bên đối chọi, tia lửa năng lượng lấp đầy hư không, nhìn từ xa giống như trên bầu trời Táng Tiên Đàm bỗng nhiên nổi lửa, rực rỡ mà quỷ dị!
“Ầm ầm!”.
Tiếng động lớn không ngừng vang vọng, trong mắt Diệp Thiên không hề dao động, chỉ có ý chí chiến đấu thẳng tiến không lùi bước. Ngọn lửa vàng quấn trên người vì chân lực hỗn độn sử dụng đến cực hạn mà lóe lên màu đỏ hồng yêu dị, gần như là màu đỏ máu.
Lúc này đã có không ít thế lực tông môn tập kết ở đây, nhìn thấy Diệp Thiên và Đan Thần Cửu Tử đang chiến đấu kịch liệt thì đều cảm thấy ngạc nhiên.
“Người đó là ai mà một mình chiến đấu với Đan Thần Cửu Tử?”.
“Chậc chậc, không phải chứ? Khí tức người đó có vẻ chỉ là nguyên anh thần phẩm, sao có thể dùng sức một mình chiến đấu với Đan Thần Cửu Tử?”.
“Đâu chỉ vậy, không thấy điện chủ Yêu Hoàng Điện đã triệu gọi dị tượng thiên địa sao? Rõ ràng ông ta cũng tham gia chiến đấu. Hơn nữa, mấy vị trưởng lão của Yêu Hoàng Điện ở bên dưới còn bị nhốt trong kiếm trận kỳ quái, rất rõ ràng người đó một mình đối kháng với cả Đan Thần Cốc và Yêu Hoàng Điện!”.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Diệp Thiên. Trong thế giới trung tâm Ngân Hà, bất kể là thế lực hạng nhất, thế lực siêu hạng nhất hay thế lực đế cấp đều chiếm núi xưng vương, độc chiếm một vùng, không dễ dàng khơi dậy chiến tranh.
Các thế lực tông môn nhỏ yếu thì ngại thực lực bọn họ, không dám chọc giận.
Bây giờ một thanh niên lại đơn độc chiến đấu với hai thế lực hạng nhất, đúng là làm người nghe sởn tóc gáy!
Trong lúc bọn họ đang cảm thấy kinh hãi, một vài thế lực tông môn khác lại tới sau bọn họ.
Bọn họ quay đầu nhìn, chỉ trong chốc lát ánh mắt đã đầy vẻ kinh ngạc sợ hãi, vội vàng dời mắt đi.
“Trời ạ, người của Chân Vũ Thánh Môn, Hạo Nhiên Đạo Tông, Thiên Ma Điện và Nguyên Dương Phủ cũng đến đây?”.
“Không chỉ vậy, còn có cả thế lực đế cấp?”.
“Tộc họ Diệp và... tộc họ Duẫn?”.
Nhìn trên bầu trời, những đội người ngựa giương cao lá cờ, khí thế như vực sâu, không ít tu sĩ cao thủ đều im lặng, cả người ngây ngốc.
Không ít người âm thầm suy đoán, phải chăng nơi này sẽ có bảo vật gì đó không thể tưởng tượng xuất thế. Nếu không thì sao lại có nhiều thế lực hạng nhất, siêu hạng nhất và thế lực đế cấp đều hội tụ ở Táng Tiên Đàm như vậy?
Trong nháy mắt, ở vùng đất Táng Tiên Đàm bỗng biến thành vùng đất thị phi quần cường hội tụ.
Trong trận doanh của tộc họ Diệp, Diệp Huyền, người mà Diệp Thiên từng gặp trước kia, đang đi theo sau các trưởng lão tộc họ Diệp. Khi nhìn thấy Diệp Thiên đang chiến đấu kịch liệt với Đan Thần Cửu Tử, ánh mắt anh ta trở nên nghiêm nghị.
Diệp Y Nhân ở bên cạnh anh ta cũng kinh ngạc, không tin nổi.
“Sao lại thế được?”.
Cô ta không tưởng tượng được, một nguyên anh thần phẩm mà mình coi thường, xem như sâu kiến, sao có thể một mình chiến đấu với Đan Thần Cửu Tử đến mức hừng hực khí thế, khó phân cao thấp như vậy?
Ngoại trừ bọn họ, trong Chân Vũ Thánh Môn, một bóng người xinh đẹp cũng dừng ánh mắt trên người Diệp Thiên toàn thân tắm trong biển lửa.
“Là anh ta?”.
“Anh ta đến trung tâm Ngân Hà rồi sao?”.