Tâm trạng cậu ta hỗn loạn, giống như một chiếc búa
sắt đập thằng vào ngực, cậu ta vốn tưởng Diệp Thiên chì
là một thằng ranh dễ dàng đánh chết, nhưng bây giờ Diệp
Thiên lại một bước lên trời thành rồng bay cao, cho dù là
cậu ta cũng khó mà theo kịp, khiến cậu ta không thể chấp nhận được.
Trong đại sảnh, ba ông lớn ở Lư Thành đều củi người
chào Diệp Thiên, Diệp Thiên lại biểu cảm dừng dưng.
Một tay cậu đút túi quấn, quay người sang Ngô
Lăng Hiên.
“Trước đó anh muốn đuổi tôi đi, nói tôi không đù tư
cách ngồi vào ghế VIP, bây giờ anh có thể nói lại lần nữa!”.
Hai cánh tay Ngô Lăng Hiên đã gãy, đau thấu tim gan,
nhưng nỗi sợ trong lòng còn khùng khiếp hơn cả nỗi đau
thể xác. Nhìn thằng vào đôi mắt lạnh lùng của Diệp Thiên,
khiến cậu ta như rơi vào hố băng.
Cậu ta chưa từng gặp Diệp Thiên, nhưng cũng nghe về các sự tích của Diệp Thiên qua lời kể của Ngô Quảng
Phú, một nhân vật ông trùm như Ngô Quảng Phú đều vô
cùng tôn sùng Diệp Thiên, cam tâm phục tùng nghe lệnh,
đủ thấy được Diệp Thiên đã mạnh đến mức khó có thể
tưởng tượng.
Nhất là hôm nay Diệp Thiên đứng trước mặt cậu ta,
chỉ bắt tay một cái đã khiến hai cậu ấm có địa vị ngang
tầm cậu ta chết ngay tại chỗ, kiểu người có bản lĩnh nắm
giữ được sự sống và cái chết, lật bàn tay có thể tước đi
tính mạng của người khác, chính là nỗi sợ hãi phát ra từ
trong lòng cậu ta.
“Khốn kiếp!”.
Ngô Quảng Phú nghe thấy vậy, hai mắt sa sầm, một
cái tát ngang mặt Ngô Lăng Hiên.
“Ngày trước chính vì tính cách mày ngông cuồng, làm xằng làm bậy ở Lư Thành nên tao mới nhờ người cho mày
vào trong bộ đội luyện tập, muốn rèn lại tính cách của
mày!”.
“Tao cứ tưởng mấy năm nay được rèn giũa thì mày đã
thay đổi được cái tính khí kia, bây giờ xem ra mày không
có chút tiến bộ nào hết!”.
“Mày còn đắc tội với cậu Thiên, muốn đuổi cậu ấy ra
khỏi đây? Mày có biết bố mày có thể đứng ở đây bây giờ,
có thể đứng ra tổ chức buổi lễ chúc mừng lớn như vậy, tất
cả đều là vì có cậu Thiên không?”.
“Tất cả những gì chúng ta có đều là do cậu Thiên
mang lại, mày dám đắc tội với cậu Thiên, mày ăn gan hùm
rồi hả? Tao phải đánh chết loại vô dụng như mày!”.
Anh ta mặt mày nhăn nhó, đạp một phát khiến Ngô
Lăng Hiên ngã xấp mặt, không chút nể nang.
Anh ta vốn định sau buổi tối nay sẽ đưa Ngô Lăng
Hiên đến gặp Diệp Thiên, xin Diệp Thiên chỉ cho Ngô
Lăng Hiên vài chiêu đề thực lực Ngô Lăng Hiên được lên
tầm cao mới, tu luyện ra nội lực.
Nhưng bây giờ Ngô Lăng Hiên lại đắc tội với Diệp
Thiên, còn muốn cho người đuổi Diệp Thiên ra khỏi đây,
anh ta suýt nữa tức phát điên lên!
“Mày quỳ xuống cho tao!”.
“Xin lỗi cậu Thiên ngay!”.
Ngô Quảng Phú quát lên, khiến cả hội trường đều
nghe rõ mồn một.
Ánh mắt Ngô Lăng Hiên đột nhiên thay đổi, cậu ta
không dám tin một ngưoi bố nhất mực yêu thưong cậu ta,
thế mà lại bắt cậu ta quỳ xuống xin Diệp Thiên trước mặt
bao nhiêu người như vậy.
“Bố…”.
Hai cánh tay cậu ta đã bị Diệp Thiên đánh gãy, lại bị Ngô Quảng Phú đánh cho một trận, cậu ta cảm thấy cho
dù đắc tội với Diệp Thiên nhưng cái giá phải trà cũng đủ
rồi, không muốn phải quỳ nữa, cậu ta cứ nhìn chằm chằm
về phía Ngô Quảng Phú.
“Nhanh lên, quỳ xuống cho tao!”.
sắt đập thằng vào ngực, cậu ta vốn tưởng Diệp Thiên chì
là một thằng ranh dễ dàng đánh chết, nhưng bây giờ Diệp
Thiên lại một bước lên trời thành rồng bay cao, cho dù là
cậu ta cũng khó mà theo kịp, khiến cậu ta không thể chấp nhận được.
Trong đại sảnh, ba ông lớn ở Lư Thành đều củi người
chào Diệp Thiên, Diệp Thiên lại biểu cảm dừng dưng.
Một tay cậu đút túi quấn, quay người sang Ngô
Lăng Hiên.
“Trước đó anh muốn đuổi tôi đi, nói tôi không đù tư
cách ngồi vào ghế VIP, bây giờ anh có thể nói lại lần nữa!”.
Hai cánh tay Ngô Lăng Hiên đã gãy, đau thấu tim gan,
nhưng nỗi sợ trong lòng còn khùng khiếp hơn cả nỗi đau
thể xác. Nhìn thằng vào đôi mắt lạnh lùng của Diệp Thiên,
khiến cậu ta như rơi vào hố băng.
Cậu ta chưa từng gặp Diệp Thiên, nhưng cũng nghe về các sự tích của Diệp Thiên qua lời kể của Ngô Quảng
Phú, một nhân vật ông trùm như Ngô Quảng Phú đều vô
cùng tôn sùng Diệp Thiên, cam tâm phục tùng nghe lệnh,
đủ thấy được Diệp Thiên đã mạnh đến mức khó có thể
tưởng tượng.
Nhất là hôm nay Diệp Thiên đứng trước mặt cậu ta,
chỉ bắt tay một cái đã khiến hai cậu ấm có địa vị ngang
tầm cậu ta chết ngay tại chỗ, kiểu người có bản lĩnh nắm
giữ được sự sống và cái chết, lật bàn tay có thể tước đi
tính mạng của người khác, chính là nỗi sợ hãi phát ra từ
trong lòng cậu ta.
“Khốn kiếp!”.
Ngô Quảng Phú nghe thấy vậy, hai mắt sa sầm, một
cái tát ngang mặt Ngô Lăng Hiên.
“Ngày trước chính vì tính cách mày ngông cuồng, làm xằng làm bậy ở Lư Thành nên tao mới nhờ người cho mày
vào trong bộ đội luyện tập, muốn rèn lại tính cách của
mày!”.
“Tao cứ tưởng mấy năm nay được rèn giũa thì mày đã
thay đổi được cái tính khí kia, bây giờ xem ra mày không
có chút tiến bộ nào hết!”.
“Mày còn đắc tội với cậu Thiên, muốn đuổi cậu ấy ra
khỏi đây? Mày có biết bố mày có thể đứng ở đây bây giờ,
có thể đứng ra tổ chức buổi lễ chúc mừng lớn như vậy, tất
cả đều là vì có cậu Thiên không?”.
“Tất cả những gì chúng ta có đều là do cậu Thiên
mang lại, mày dám đắc tội với cậu Thiên, mày ăn gan hùm
rồi hả? Tao phải đánh chết loại vô dụng như mày!”.
Anh ta mặt mày nhăn nhó, đạp một phát khiến Ngô
Lăng Hiên ngã xấp mặt, không chút nể nang.
Anh ta vốn định sau buổi tối nay sẽ đưa Ngô Lăng
Hiên đến gặp Diệp Thiên, xin Diệp Thiên chỉ cho Ngô
Lăng Hiên vài chiêu đề thực lực Ngô Lăng Hiên được lên
tầm cao mới, tu luyện ra nội lực.
Nhưng bây giờ Ngô Lăng Hiên lại đắc tội với Diệp
Thiên, còn muốn cho người đuổi Diệp Thiên ra khỏi đây,
anh ta suýt nữa tức phát điên lên!
“Mày quỳ xuống cho tao!”.
“Xin lỗi cậu Thiên ngay!”.
Ngô Quảng Phú quát lên, khiến cả hội trường đều
nghe rõ mồn một.
Ánh mắt Ngô Lăng Hiên đột nhiên thay đổi, cậu ta
không dám tin một ngưoi bố nhất mực yêu thưong cậu ta,
thế mà lại bắt cậu ta quỳ xuống xin Diệp Thiên trước mặt
bao nhiêu người như vậy.
“Bố…”.
Hai cánh tay cậu ta đã bị Diệp Thiên đánh gãy, lại bị Ngô Quảng Phú đánh cho một trận, cậu ta cảm thấy cho
dù đắc tội với Diệp Thiên nhưng cái giá phải trà cũng đủ
rồi, không muốn phải quỳ nữa, cậu ta cứ nhìn chằm chằm
về phía Ngô Quảng Phú.
“Nhanh lên, quỳ xuống cho tao!”.