Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Thần Giới, đây là nơi mà Cổ Cận Hồn đã nói cho Diệp Thiên biết trước khi chết. Theo Cổ Cận Hồn nói, bản thân ông ấy cũng xuất phát từ Thiên Thần Giới, đó là thế giới xa xưa mà chỉ có thần thị chân chính mới có thể bước chân vào.

Còn dáng vẻ thật sự của Thiên Thần Giới thì Diệp Thiên không biết, anh chỉ nghe qua, chưa hề tận mắt nhìn thấy.

Nhưng bất kể thế nào, anh cũng biết trong Thiên Thần Giới ẩn giấu một vài tồn tại cực đoan hơn, quỷ dị hơn. Cho dù là thần tử vũ trụ chân chính cũng không dám nói chắc chắn sẽ xưng hùng ở Thiên Thần Giới.

Tóm lại, đó là khu vực cực kỳ xa xưa và nguy hiểm, dù có đạt tới cảnh giới chưởng khống cũng chưa chắc đã có tư cách vào trong đó.

Thấy Diệp Thiên thất thần, Hư Nhược Vô ở bên cạnh mới lên tiếng: “Ở đâu mới có thể tìm được môi giới đặc biệt mà cậu nói?”.

Diệp Thiên thoát ra khỏi hồi ức trong Hỗn Độn Thương Minh Hoàn, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn.

“Chuyện này thúc tổ không cần lo, giao cho con là được”.

“Con nhất định sẽ tìm được cách giúp bố hồi sinh, ông ấy đã dùng tâm huyết của mình để thành tựu cho con của hiện tại, sao con có thể để ông ấy buồn bã rời khỏi thế giới này?”.

Nghe được lời đó, Hư Nhược Vô biết môi giới đặc biệt mà Diệp Thiên nói chắc chắn không tầm thường, có khả năng là nơi bí ẩn nào đó không thể nói được, do đó ông ta cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu.

“Vậy thì giao cho cậu!”.

Hai người nói chuyện không cố ý che giấu, đám người Tiêu Thiến Tuyết ở bên cạnh đều nghe được rõ ràng, nhưng bọn họ lại không hiểu gì.

Dù sao bất kể là Diệp Kình Thương hay là việc đắp nặn lại thần hồn giúp con người hồi sinh đều quá xa xôi đối với bọn họ.

Trong lúc bọn họ còn hoang mang, Diệp Thiên quay đầu nhìn Tiêu Thiến Tuyết.

“Quen biết lâu như vậy, anh còn chưa mời em về nhà làm khách, thế nào, có muốn đến nhà anh ngồi chơi không?”.

Tiêu Thiến Tuyết nghe xong lập tức sáng mắt lên.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên mời cô!

Cô không hề do dự, gật đầu, sau đó quay sang mấy người nhóm Hoàng Sí Tuyết.

“Sí Tuyết, chuyện dị bảo em hãy về báo cáo với Long Hoàng đúng sự thật”.

“Ngoài ra, giúp chị một chuyện, chuyển giao thứ này cho đại sư Trí Đức. Khi xưa ông ấy mời chị gia nhập đạo trường Thanh Long, Thanh Long Lệnh là ông ấy giao cho chị, bây giờ cũng nên trả lại cho ông ấy rồi”.

Cô ấy vừa nói vừa lấy một huy hiệu hình dáng Thanh Long ở vai trái xuống đưa đến trước mặt Hoàng Sí Tuyết.

“Chuyển lời cho ông ấy, Diệp Thiên quay lại rồi, chị tự nguyện rút ra khỏi đạo trường Thanh Long, cảm ơn mười năm qua họ đã chỉ giáo và dạy dỗ chị”.

“Từ nay về sau, chị không còn là người của đạo trường Thanh Long nữa, mà là người của điện Đế Vương!”.

Hoàng Sí Tuyết nhận lấy Thanh Long Lệnh, trong lòng dậy sóng.

Tiêu Thiến Tuyết là cao thủ hàng đầu hiếm có của đạo trường Thanh Long, bây giờ cô ấy tự động rút khỏi đạo trường Thanh Long, đó là tổn thất rất lớn cho đạo trường.

Điều làm bọn họ ngạc nhiên là từ nay về sau Tiêu Thiến Tuyết lại gia nhập điện Đế Vương. Nên biết dù Trái Đất hiện nay cao thủ mọc lên như rừng, tông phái nhiều vô số, nhưng điện Đế Vương vẫn chiếm vị trí bá chủ. Cho dù là những đạo thống tu tiên đến từ ngoài hành tinh cũng không dám chọc giận.

Tiêu Thiến Tuyết gia nhập điện Đế Vương đồng nghĩa sau này cô ấy đã hoàn toàn vô duyên với đạo trường Thanh Long.

Tiêu Thiến Tuyết không giải thích với bọn họ, bước tới trước, nhẹ nhàng kéo tay áo của Diệp Thiên.

“Đi thôi, đến nhà anh xem xem”.

Diệp Thiên mỉm cười, gật đầu với cô ấy, sau đó mới nói.

“Trước khi đến nhà anh, anh còn phải tìm một vài người về, mỗi người đều rất quan trọng đối với anh”.

“Đợi tất cả họ đều tề tựu, anh sẽ dẫn mọi người cùng về nhà!”.

Nói xong, ba người Diệp Thiên, Tiêu Thiến Tuyết, Hư Nhược Vô đã biến mất không còn tung tích, chỉ để lại đám người Hoàng Sí Tuyết đứng tại chỗ xuất thần.

Một lúc lâu sau, Hoàng Sí Tuyết mới sực tỉnh.

Cô ta nhìn vị trí Diệp Thiên vừa đứng, đôi mắt long lanh. Tiểu sư muội đi cùng cô ta thì kinh ngạc lên tiếng, cảm khái: “Chậc chậc, Diệp đế vương quay về Trái Đất rồi, lần này Trái Đất lại nổi sóng gió nữa rồi!”.

“Năm xưa anh ấy vô địch thiên hạ, bây giờ có lẽ anh ấy có thể xưng bá Trái Đất, càn quét mọi tông môn đại tộc rồi nhỉ?”.

Một thanh niên nghe xong thì nhíu mày, nhỏ giọng phản bác: “Tôi thấy chưa hẳn!”.

Anh ta luôn có ý với Hoàng Sí Tuyết, nhưng lúc nãy Diệp Thiên xuất hiện lại thu hút sự chú ý của Hoàng Sí Tuyết, khiến anh ta sinh ra đố kị.

Mặc dù anh ta không dám gây khó dễ với Diệp Thiên, nhưng ngoài miệng lại không muốn thua người khác.

“Mặc dù Diệp đế vương từng vô địch Trái Đất, nhưng đó cũng là chuyện của mười năm trước, lúc đó Trái Đất chưa khai mở tu tiên toàn diện!”.

“Bây giờ, Trái Đất có vô số cao thủ xuất hiện, nhiều kim đan và nguyên anh hội tụ, thậm chí một vài thế lực còn ẩn giấu đại năng cảnh giới hóa thần”.

“Mười năm trước, mặc dù Diệp đế vương vang danh thế giới, nhưng cũng chỉ đánh bại được Cam La cảnh giới tiên thiên mà thôi. Nếu nói bây giờ anh ta quay lại có thể tranh thiên hạ với nhiều cao thủ trên Trái Đất thì tôi tin, nhưng nói anh ta có thể xưng bá Trái Đất, tôi nghĩ không có khả năng đó!”.

“Cái khác không nói, Thanh Long lão nhân của đạo trường Thanh Long tu vi đạt tới cảnh giới nguyên anh chưa chắc đã thua kém Diệp đế vương!”.

Nghe được câu nói đầy nghi ngờ của thanh niên, cô gái trẻ tuổi đi cùng nhất thời ngẩn ra. Đúng vậy, cô ta quên mất mười năm nay Trái Đất đã thay đổi long trời lở đất, lời nói của thanh niên cũng không phải không có lý.

Trái Đất đã không còn là vùng đất lạc hậu của mười năm trước. Bây giờ trăm hoa đua nở, trăm nhà phát triển, dù cho Diệp Thiên từng huy hoàng như thế nào, nhưng Trái Đất đã phát triển khác xưa.

Diệp Thiên thật sự rất mạnh, nhưng nếu nói có thể hoành hành vô địch ở Trái Đất liên tục xuất hiện cao thủ này thì đúng là khiên cưỡng.

Lúc này, Hoàng Sí Tuyết đã hoàn hồn lại. Cô ta liếc nhìn thanh niên vừa lên tiếng, ánh mắt có vẻ lạnh lùng.

“Anh nói cũng có lý, nhưng anh quên mất điều quan trọng nhất rồi”.

“Lúc nãy, Diệp đế vương chỉ liếc mắt nhìn một cái, Velix ở cảnh giới thông huyền đã bị tiêu diệt!”.

“Anh có thấy tu sĩ nào có thể dùng một ánh mắt giết chết một cao thủ cảnh giới thông huyền chưa?”.

Nghe xong, tất cả mọi người đều im lặng.

Phải, muốn giết chết một cao thủ cảnh giới thông huyền, tu sĩ cảnh giới nhập thần, cảnh giới tiên thiên, cảnh giới kim đan, cảnh giới nguyên anh đều có thể dễ dàng làm được, nhưng muốn dùng một ánh mắt biến người đó thành hư vô thì e rằng có là cảnh giới nguyên anh cũng chưa chắc đã làm được.

Chỉ có cảnh giới hóa thần trong truyền thuyết mới có thể làm được.

Nói vậy là tu vi của Diệp Thiên chắc chắn đã đạt tới cảnh giới hóa thần, thậm chí cao hơn. Thế thì Trái Đất này còn không phải thoả sức anh rong ruổi?

Nghĩ đến đó, thanh niên vừa nghi ngờ Diệp Thiên lập tức trở nên tiu nghỉu.

Đôi mắt của Hoàng Sí Tuyết lóe sáng, nhìn về phía bầu trời trong xanh bao la vô ngần kia, nhớ tới mười năm trước Diệp Thiên một mình đứng giữa không trung ứng chiến với cường tộc và tu sĩ ở ngoại vực.

“Mười năm trước, anh vô địch thiên hạ, mang danh Đế Vương Bất Bại, lay động Trái Đất, trở thành tấm gương vô thượng trong lòng tôi!”.

“Mười năm sau, tôi vẫn tin anh có thể xưng bá hành tinh này, san bằng những tu sĩ ngoại vực định xâm chiếm tài nguyên của Trái Đất!”.

“Hãy để danh tiếng của Đế Vương Bất Bại vang lên ở Trái Đất một lần nữa, tôi luôn đợi đến ngày này!”.

Trong lúc Hoàng Sí Tuyết dạt dào cảm xúc, bóng dáng ba người Diệp Thiên, Tiêu Thiến Tuyết, Hư Nhược Vô lại xuất hiện ở một thành phố ở Hoa Hạ.

Tỉnh Xuyên, Lư Thành!

Đây là nơi giấc mơ bắt đầu!

Trải qua mười năm xây dựng lại, Lư Thành không những khôi phục sự phồn hoa thịnh vượng năm xưa, mà còn phát triển mạnh hơn trước kia. Bây giờ đã trở thành thành phố lớn loại 1 sánh ngang với các thành phố lớn khác.

Lúc này, vị trí của ba người Diệp Thiên đang đứng là một con đường đối diện với cửa trường tiểu học.

Lúc này đang lúc giữa trưa tan học, nhiều phụ huynh đã đứng đợi ở cổng trường từ lâu, ai cũng kiễng chân ngóng chờ trẻ tan học.

Trong đó có một bóng người ăn mặc giản dị, vóc dáng thướt tha, trông có vẻ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Mặc dù không trang điểm nhưng vẫn để lộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, khiến cho không ít phụ huynh nam nhìn không rời mắt, trầm trồ kinh ngạc.

Đúng lúc đó, cửa trường học mở ra, một nhóm học sinh ùa ra từ trong trường học. Trong đó có một đứa bé trai kháu khỉnh, gương mặt thanh tú, dù còn non nớt nhưng lại có sự kiên định mà những đứa trẻ đồng trang lứa không có.

Bé trai tìm được người phụ nữ xinh đẹp trong dòng người ngay lập tức, sau đó bước nhanh đến, kéo tay người phụ nữ đó, giọng nói to rõ.

“Mẹ đợi lâu lắm rồi hả?”.

“Chúng ta về nhà thôi!”.

Người phụ nữ nhìn đứa bé, đầy vẻ cưng chiều, đưa tay xoa đầu cậu bé.

“Kỷ Viêm nhà chúng ta thật là ngoan!”.

“Hôm nay mẹ làm món canh cá chua mà con thích ăn đấy, đi thôi, chúng ta về nhà”.

Hai người tay dắt tay, bóng người trải dài dưới tia nắng chiếu rọi, ấm áp hài hòa.

Diệp Thiên ở đối diện đường nhìn cảnh này, cảm xúc đã lâu không dao động chợt nổi sóng, đến nỗi bàn tay không kìm được run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK