Ngọn lửa màu vàng nhạt trong tay Độc Cô Cảnh Viêm lập tức nổ tung, sau đó sóng lửa rợp trời cuốn tới, đại dương sát khí màu đỏ bốc hơi sạch sẽ, bị màu vàng nhạt thay thế hoàn toàn.
Chỉ thấy dưới chân Độc Cô Cảnh Viêm trải ra ngọn lửa màu vàng nhạt vô tận, thiêu đốt hừng hực, còn Diệp Thiên ở trong đó chẳng khác nào Tôn Ngộ Không đang ở trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân.
"Huyền Minh Hoàng Tuyền Diệm?".
Diệp Thiên nhìn biển lửa màu vàng nhạt xung quanh, cuối cùng ánh mắt cũng có một tia dao động.
"Hóa ra ông đã tu được thủ đoạn của lão già Hoàng Tuyền".
"Đây chính là con át chủ bài cuối cùng của ông sao?".
Một tay Độc Cô Cảnh Viêm cầm ngọn lửa, chẳng khác nào một chân thần, ánh mắt hiện vẻ điên cuồng.
"Đúng vậy".
"Diệp Lăng Thiên, Huyền Minh Hoàng Tuyền Diệm chính là thủ đoạn cuối cùng tôi dùng để đối phó với cậu".
"Hãy nếm thử lửa giận của tôi đi".
Ông ta bóp mạnh ngọn lửa trong lòng bàn tay.
"Hoàng Tuyền Huyết Nộ!".
"Ầm!".
Cả biển lửa bỗng rung chuyển dữ dội, sau đó những ngọn lửa vô cùng vô tận lao vút lên hóa thành vô số cự long, mỗi con to hơn nghìn trượng, trợn mắt giận dữ, đôi mắt mang theo màu đỏ như máu.
Tiếng rít gào của cự long chấn động trời đất, dường như lĩnh vực Tu La không chống lại được lực xung kích khi vạn long cùng kêu, bề mặt thứ nguyên bắt đầu dao động dữ dội, có xu thế bị phá nát bất cứ lúc nào.
Còn Diệp Thiên bị hơn chục nghìn cự long bao vây, nhiệt độ xung quanh cũng tăng vọt. Dưới nhiệt độ này, cho dù là hợp kim cứng rắn nhất vũ trụ cũng phải tan chảy.
Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn là những hỏa long này không những mang theo nhiệt độ cao một cách khó tin, mà còn thay đổi nhiệt độ trong một thời gian nhất định, từ cực cao xuống cực thấp, một băng một hỏa, một sáng một tối, dường như muốn thiêu đốt tất cả, lại dường như muốn đóng băng vạn vật.
“Huyền Minh Cự Long, băng hỏa lưỡng trùng thiên!”.
Độc Cô Cảnh Viêm đứng giữa biển lửa, lòng bàn tay ấn mạnh xuống đất, lớn tiếng hét lên.
“Gào!”.
Vô số cự long đồng thời toàn thân chấn động, sau đó cái đuôi khổng lồ đung đưa, cuốn lấy nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh. Chỉ trong mấy hơi thở, chúng đã hình thành một vòng xoáy hai màu xanh vàng khổng lồ.
Vòng xoáy này sâu hun hút như hố đen trong vũ trụ, không biết rõ nông sâu, cũng không thấy tận cùng. Điều khác biệt duy nhất là chính giữa hố đen là màu đen, còn chính giữa vòng xoáy mang theo màu đỏ tươi quỷ dị. Đó là nơi sát khí của Bách Sát Thần Ma Khu mạnh nhất.
Với chiêu này, Độc Cô Cảnh Viêm đã điều động hai loại sức mạnh băng hỏa của Huyền Minh Hoàng Tuyền Diệm lên cực hạn, đồng thời rót toàn bộ chút sức mạnh cuối cùng còn sót lại của Bách Sát Thần Ma Khu vào trong. Ba luồng sức mạnh xếp chồng lên nhau, cuối cùng tạo thành một sợi dây thừng sức mạnh cực kỳ cứng rắn, dệt thành chiếc lồng giam không thể thoát được.
Độc Cô Cảnh Viêm thi triển xong chiêu này, tinh khí thần lập tức cạn kiệt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thần mang trong mắt ông ta cũng trở nên ảm đạm, chỉ còn lại một tia cuối cùng như sợi tơ vất vả chống đỡ.
Giải phóng kích này đã tiêu hao tất cả sức mạnh bản nguyên của Độc Cô Cảnh Viêm, nhưng ông ta không chút do dự, càng không hề hối hận, bởi vì trận chiến này không còn đường lui cho ông ta. Nếu không thể sống sót chiến thắng Diệp Thiên, vậy thì sống mái một phen, kéo cả anh xuống địa ngục.
Bây giờ ông ta đã thập tử nhất sinh, sở dĩ còn để lại tia ý thức cuối cùng là muốn nhìn thấy Diệp Thiên bị vòng xoáy ngưng tụ từ băng hỏa nuốt chửng, như vậy ông ta chết mới nhắm được mắt.
Trong vô số ánh mắt ở thế giới bên ngoài, vòng xoáy khổng lồ kia nhanh chóng khép lại, chỉ trong chớp mắt đã từ hơn mười nghìn trượng hóa thành mấy trượng, quấn quanh Diệp Thiên, tốc độ thu nhỏ càng nhanh hơn.
Thoạt nhìn Diệp Thiên như con cá bị mắc lưới, không thể thoát được.
"Hóa ra là vậy, dùng hết mọi thủ đoạn, dù phải hi sinh mạng sống cũng muốn dùng chiêu này kéo theo tôi sao?".
Giây phút cuối cùng khi vòng xoáy sắp khép hẳn lại, cuối cùng Diệp Thiên cũng lên tiếng.
Anh ngoảnh sang nhìn Độc Cô Cảnh Viêm ở đằng xa, ánh mắt tỏ vẻ cảm khái.
"Độc Cô Cảnh Viêm, ông vốn là thiên tài tuyệt thế, nếu dồn hết tâm tư vào chính đạo, thì bây giờ đã trở thành truyền nhân thực sự của chân lực hỗn độn rồi".
"Tiếc là dã tâm của ông quá lớn!".
“Vốn là anh hùng, cớ sao làm giặc?”.
Diệp Thiên than nhẹ một tiếng, chậm rãi giơ bàn tay lên, sau đó trong ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của Độc Cô Cảnh Viêm, anh xòe năm ngón tay ra, cứ thế chộp lấy viên vòng xoáy.
Vòng xoáy giống như chiếc cưa điện đang xoay chuyển dữ dội, hai luồng sức mạnh băng hỏa ẩn chứa trong đó không ngừng đảo ngược, không ngừng hỗ trợ lẫn nhau, cho dù cùng là chưởng khống lục hợp như Độc Cô Cảnh Viêm thì e là cũng không dễ dàng đỡ được.
Nhưng Diệp Thiên chỉ dùng sức mạnh thân xác thuần túy, dùng một bàn tay bằng xương bằng thịt chộp lấy viền vòng xoáy kia.
Điều khiến Độc Cô Cảnh Viêm cảm thấy khó tin hơn là khoảnh khắc bàn tay Diệp Thiên chạm vào viền vòng xoáy, vòng xoáy đến từ sức mạnh cao nhất cứ thế dừng lại.
Năm ngón tay của Diệp Thiên như một gòng kìm, kẹp ở chính giữa bánh răng, khiến bánh rănh không thể chuyển động nữa. Ba luồng sức mạnh cũng ngừng hỗ trợ lẫn nhau, đòn này của Độc Cô Cảnh Viêm đã dừng hẳn.
"Không thể nào!".
Độc Cô Cảnh Viêm trợn to mắt nhìn cảnh tượng kia, cơ thể lảo đảo muốn ngã.
Bàn tay Diệp Thiên lóe lên màu sắc sao trời đen trắng, đây chính là minh chứng cho việc anh sử dụng Vạn Cổ Hỗn Độn Thể.
Lòng bàn tay anh chạm vào ba luồng sức mạnh của lốc xoáy, làm bắn ra tia lửa, nhưng những sức mạnh này không mảy may khiến bàn tay anh bị thương, mà còn không ngừng bị Vạn Cổ Hỗn Độn Thể hấp thu.
"Đây chính là Vạn Cổ Hỗn Độn Thể, ông nghĩ Bách Sát Thần Ma Khu có thể sánh bằng sao?".
Diệp Thiên ngoảnh sang nhìn Độc Cô Cảnh Viêm, ánh mắt không chút cảm xúc.
"Hoàng Tuyền đã lừa ông, ông chỉ là công cụ mà ông ta dùng để khiến tôi tiêu hao thôi".
Dứt lời, anh nắm chặt năm ngón tay.
"Rắc!".
Vong xoáy khổng lồ lập tức bị Diệp Thiên bóp nát, nổ tung thành những đốm sáng đầy trời. Biển lửa vô tận cũng dâng lên, sau đó hóa thành từng tia sáng màu vàng nhạt, bị hút hết vào cơ thể Diệp Thiên.
Vạn Cổ Hỗn Độn Thể nuốt được vạn vật!
Bên ngoài lĩnh vực Tu La, dù là người thân bạn bè, người yêu, đối tác của Diệp Thiên, hoặc là các tu sĩ của thế giới trung tâm Ngân Hà đang rắp tâm tính kế, đều vô cùng kinh hãi.
Nhất là Lạc Tông Diễm và Duẫn Tu Tuyệt, bọn họ biết rõ, 10 năm trước Diệp Thiên muốn chiến thắng Độc Cô Cảnh Viêm thì phải mượn dùng cơ chế đặc biệt trong Hỗn Độn Thần Vực, hấp thu sức mạnh trong đó để nâng cao phẩm giai của chân lực hỗn độn thì mới có thể làm được.
Nhưng 10 năm sau, đối mặt với Độc Cô Cảnh Viêm thực lực tăng vọt, anh lại dùng khí thế nghiền nát đánh cho ông ta không ngóc được đầu dậy.
10 năm nay, Diệp Thiên đã đổi vị trí cho Độc Cô Cảnh Viêm, bây giờ anh không còn là cậu thiếu niên phải nhờ Diệp Kình Thương dẫn đường như năm đó nữa.
Từng ánh mắt đổ dồn về phía Độc Cô Cảnh Viêm ở bên cạnh Diệp Thiên, một số tu sĩ của thế giới trung tâm Ngân Hà vẫn mong đợi Độc Cô Cảnh Viêm có thể phản kích vào lúc này.
Diệp Thiên cất bước, đi tới bên cạnh Độc Cô Cảnh Viêm, khẽ vuốt đôi mắt ông ta nhắm lại.
Lúc này, lĩnh vực Tu La cũng bắt đầu sụp đổ rồi tan biến, Diệp Thiên và Độc Cô Cảnh Viêm trở lại trên vùng đất Bắc Sơn.
Khác với lúc trước là hiện giờ hai người một sống một chết. Người kế thừa thần cách mạnh nhất đã xưng bá vũ trụ một triệu năm cuối cùng cũng qua đời, chấm dứt một đời làm con rối cho người ta.
Ngày hôm nay, Diệp Thiên tuy mới 32 tuổi nhưng đã đứng trên đỉnh cao vũ trụ, vô địch vạn tộc!