“Hả?”.
Nghe thấy thế, tất cả người của Hiên Viên Điện đều sầm mặt xuống.
Đối phương vừa mở miệng đã đòi gặp Diệp Thiên, nhìn thái độ đã thấy không tốt lành gì.
Phong Hậu và Độ Ách cũng đanh mặt lại, nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên đã cất bước, đi tới đứng ở trước nhất.
“Tôi chưa tới sao Thiên Thần tìm các ông, không ngờ các ông lại tìm tới trước!”.
Cậu bình thản nói: “Diệp Lăng Thiên đây, có gì chỉ giáo?”.
Năm ông lão, năm ánh mắt, đều đồng loạt đổ dồn về phía Diệp Thiên, sau khi nhìn rõ dung mạo của cậu, thì ánh mắt đều hơi thay đổi.
Trẻ quá đi mất!
Đây là suy nghĩ của tất cả bọn họ.
Trong giới tu tiên động tí là mấy trăm hơn nghìn tuổi, thì một hai nghìn tuổi đối với nguyên anh vẫn được coi là thanh niên. Nhưng khí tức của Diệp Thiên lại cực kỳ tự nhiên, không có khí tức dâu bể của những tu sĩ đã sống hơn nghìn năm, rõ ràng tuổi thật của cậu không hề lớn.
Bọn họ không thể tưởng tượng được một cậu thanh niên như vậy lại có bản lĩnh đánh bại được cả nguyên anh thần phẩm.
Tuy lúc đó, những người ở Thiên Thần Quốc bị Diệp Thiên giết từng báo tin về Thiên Thần Tông, nói với bọn họ rằng Diệp Thiên chỉ là một người trẻ tuổi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, bọn họ vẫn cảm thấy không thể tin được.
Sau khi trầm ngâm một lát, Hỏa trưởng lão mới lên tiếng: “Hóa ra cậu chính là Diệp Lăng Thiên!”.
Ánh mắt ông ta không có bất cứ sự kính nể hay kiêng dè gì đối với Diệp Thiên, chỉ có sự bình thản mang theo chút ngạo mạn. Tin tức bọn họ nhận được là Diệp Thiên từng giết chết một nguyên anh thần phẩm là Thiên Luân ở sao Ly.
Nhưng đối với bọn họ thì mức độ này vẫn chỉ là trò trẻ con, bất cứ ai trong số năm người bọn họ mà muốn giết Thiên Luân cũng không cần mất quá nhiều sức.
Ngay từ đầu, bọn họ đã không coi Diệp Thiên ra gì.
Chỉ thấy Hỏa trưởng lão vung tay lên, nói tiếp: “Diệp Lăng Thiên, cậu càn quét ngũ đại thượng tông, trong đó bao gồm cả Thiên Thần Quốc. Cậu còn giết chết cả chưởng môn của Thiên Thần Quốc, chuyện này cậu vẫn nhớ chứ?”.
Diệp Thiên cười như không cười đáp: “Đương nhiên là nhớ rồi, thế thì sao nào?”.
Hỏa trưởng lão cực kỳ bất mãn với thái độ dửng dưng này của Diệp Thiên, nhưng nghĩ đến lời dặn của lão tông chủ, ông ta vẫn cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng.
“Chưởng môn của Thiên Thần Quốc là người của Thiên Thần Tông chúng tôi, Thiên Thần Quốc cũng là đạo thống truyền thừa mà Thiên Thần Tông chúng tôi để lại ở sao Ly. Những việc cậu làm trước đó chính là tuyên chiến với Thiên Thần Tông chúng tôi, theo lý mà nói, chúng tôi phải trấn áp cậu!”.
“Nhưng lão tông chủ của chúng tôi trước giờ rất trọng người tài, ông ấy nói cậu còn trẻ tuổi mà đã có thể giết được nguyên anh thần phẩm, tương lai vô cùng tươi sáng!”.
“Thế nên ông ấy hạ lệnh cho chúng tôi đến sao Ly để chiêu mộ cậu, muốn cậu gia nhập Thiên Thần Tông chúng tôi!”.
“Chỉ cần cậu đồng ý, ông ấy hứa sẽ không truy cứu chuyện cậu tiêu diệt Thiên Thần Quốc nữa!”.
“Đồng thời, ông ấy sẽ tặng cậu sao Ly này, cậu sẽ sở hữu tất cả quyền lợi của người cai trị sao Ly!”.
“Cậu thấy sao?”.
Lời nói của Hỏa trưởng lão vang vọng trong hư không, Diệp Thiên nghe thấy thế, khuôn mặt lập tức nở nụ cười nhạt.
“Không truy cứu chuyện tôi tiêu diệt Thiên Thần Quốc, còn tặng một tinh cầu cho tôi, mặc tôi chi phối, điều kiện quả thực hấp dẫn”.
Hỏa trưởng lão nghe Diệp Thiên nói thế, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý, bốn người còn lại cũng thầm gật đầu.
Bởi vì sự tồn tại của Diệp Thiên mà Hiên Viên Điện được coi là trở ngại lớn nhất nếu Thiên Thần Tông muốn thống nhất dải Ngân Hà. Nếu Diệp Thiên đồng ý cống hiến cho Thiên Thần Tông thì đồng nghĩa với việc bọn họ đã giải quyết được cái gai lớn nhất.
Còn những tông phái chủng tộc khác ở dải Ngân Hà chẳng là cái thá gì hết.
Đúng lúc bọn họ tưởng rằng Diệp Thiên sẽ đồng ý, thì cậu bất ngờ cười khẩy.
“Điều kiện quả thực rất hậu hĩnh, nhưng muốn tôi cống hiến? Các ông dựa vào đâu chứ?”.
Cậu liếc mắt nhìn năm người, giọng nói mang theo sự chế giễu và khinh bỉ không thể che giấu, khiến năm ông lão đều sa sầm mặt.
“Diệp Lăng Thiên, cậu có ý gì?”, ánh mắt Hỏa trưởng lão đã hiện lên lửa giận.
“Ý của tôi là, muốn nói chuyện với tôi thì bảo người mà các ông gọi là “lão tông chủ đến đây”, năm người các ông còn chưa xứng!”.
“Trở về chuyển lời của tôi đến lão tông chủ của các ông, muốn gặp tôi thì đích thân đến đây!”.
“Cút đi!”.
Dứt lời, Diệp Thiên phất tay, chẳng khác nào xua ruồi đuổi bọ.
Cậu vừa dứt lời, cả năm ông lão đều nổi giận, Hỏa trưởng lão tính tình nóng nảy nhất còn cất bước đi tới, ánh sát đã nổi lên sát khí.
“Diệp Lăng Thiên, cậu nghĩ mình là cái thá gì, mà dám ăn nói với chúng tôi như vậy?”.
“Chúng tôi đến chiêu mộ cậu là coi trọng cậu, cậu nghĩ đánh bại một nguyên anh thần phẩm là có thể xưng bá ở dải Ngân Hà sao?”.
“Đối với ngũ hành trưởng lão của Thiên Thần Tông như chúng tôi, thì cậu chỉ là con kiến thôi”.
Ông ta đanh mắt nhìn Diệp Thiên, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Hôm nay cậu phải tỏ rõ lập trường ở đây, đồng ý cống hiến, mọi chuyện chấm dứt!”.
“Nếu cậu không đồng ý, thì năm người chúng tôi sẽ ở sao Ly này, giết cậu tại chỗ!”.
“Ồ?”, Diệp Thiên nghe thấy thế thì hơi ngước mắt lên, nở nụ cười khẩy.
“Tôi vốn còn định thả các ông về, để chuyển lời đến lão tông chủ của các ông. Bây giờ xem ra, các ông cũng không cần trở về nữa rồi!”.
Dứt lời, Diệp Thiên lập tức biến mất.
“Ủa?”.
Ngũ hành trưởng lão Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ của Thiên Thần Tông đều biến sắc, đồng tử của Hỏa trưởng lão co lại, chỉ cảm thấy khí tức nguy hiểm đang ập về phía mình.
Ông ta vừa có ý định tránh né, thì một bàn tay thon dài trắng nõn đã nhanh hơn một bước, xuyên qua không gian vươn tới, bóp lấy cổ ông ta.
“Thần anh thất biến mà cũng dám ngông cuồng trước mặt tôi sao?”.
Cái cuối cùng Hỏa trưởng lão nhìn thấy là khuôn mặt lạnh nhạt của Diệp Thiên, sau đó, cả cái đầu lẫn linh hồn của ông ta lập tức nổ tung, hóa thành sương máu đầy trời.
“Cái gì?”.
Chứng kiến cảnh tượng này, bốn trưởng lão khác của Thiên Thần Tông lúc trước còn cao ngạo vênh váo, lúc này đều đần mặt ra, ánh mắt tỏ vẻ sợ hãi.
Hỏa trưởng lão thực lực ngang hàng với bọn họ, cứ thế chết sao?
Nhất thời, cả bốn người như chọc phải tổ ong vò vẽ, đồng thời lùi lại, cách Diệp Thiên thật xa, vẻ mặt không thể tin nổi.
Dựa vào tình báo bọn họ nhận được để phỏng đoán, Diệp Thiên giết được Thiên Luân là thần anh tam biến thì thực lực của cậu cùng lắm cũng chỉ có thể địch được thần anh ngũ biến. Nhưng tu vi của cả năm người bọn họ đều là thần anh thất biến, Kim trưởng lão mạnh nhất còn đạt tới thần anh bát biến.
Với đội hình như thế này, muốn nghiền nát Diệp Thiên thì dễ như trở bàn tay. Nhưng ai có thể ngờ được, Diệp Thiên lại giết chết Hỏa trưởng lão trong chớp mắt. Điều này khác hoàn toàn với thông tin bọn họ nhận được trong tình báo.
Ngay sau đó, hình như bốn người nghĩ ra gì đó, vẻ mặt đồng thời chấn động.
“Cậu… Là cậu giết Dương Diệt Sinh?”.
Sức chiến đấu mà Diệp Thiên thể hiện đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ, giết thần anh thất biến trong chớp mắt. Bọn họ gần như lập tức nghĩ tới việc hóa thần giả Dương Diệt Sinh bị giết chết.
“Đương nhiên là tôi rồi”.
Diệp Thiên cười khẩy, sau đó chân lực hỗn độn tràn ra, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu xanh tím, chuẩn bị tiêu diệt cả bốn người còn lại.
Nhưng đúng lúc này, trên đỉnh đầu Kim trưởng lão có tu vi mạnh nhất bỗng hiện ra một luồng hào quang, trải ra màn sáng ngập trời.
Trong màn sáng hiện ra ảo ảnh của một người trung niên dung mạo anh tuấn kì vĩ đang đứng chắp tay, đôi mắt đen như hang động sâu hút, cứ thế đứng trên hư không.
“Dương Diệt Sinh quả nhiên chết trong tay cậu!”.
Ông ta nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt xa xôi.
Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, cùng ông ta bốn mắt nhìn nhau, gần như không cần nghĩ nhiều, cậu đã đoán ra thân phận của đối phương.
“Tiêu Thiên Thần?”.