Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của Lạc Tông Diễm chứa sự kinh ngạc lẫn vẻ nghiêm trọng, giống như nhìn thấy đại địch đời này.

Diệp Thiên cũng bừng tỉnh.

“Hỗn Độn Đan Ma?”.

Trong Táng Tiên Đàm, sự tồn tại có thể khiến Lạc Tông Diễm kiêng dè như vậy chỉ có một, đó là dị tộc đã đánh bà ấy trọng thương, phá nát thân xác bà ấy năm xưa.

“Cuối cũng cũng đến rồi sao?”.

Diệp Thiên nhìn chằm chằm bóng người trong vực sâu, ánh mắt tối sầm. Chân lực hỗn độn trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, điều động tinh khí thần lên đỉnh cao, tăng thêm cảnh giác.

Sáu người còn lại cùng bị đánh bay ra xa với Diệp Thiên cũng ngạc nhiên, vội vàng khôi phục khí tức, cố xoa dịu vết thương.

Bọn họ sống lâu năm đều đã thành tinh, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra, Táng Tiên Đàm chắc chắn đang che giấu sự tồn tại nào đó cực mạnh, vô cùng đáng sợ.

Các tu sĩ cao thủ ở xung quanh đều sững cả người.

Luồng khí màu tím đen lúc nãy phong tỏa toàn bộ đất trời trong phạm vi mấy trăm nghìn mét.

Bởi sự ảnh hưởng của sức mạnh đó, 80% tu sĩ bị đánh tan thành hư vô, 20% tu sĩ còn sống sót đều có tu vi trên hóa thần bát phẩm. Dù vậy cũng có không ít người bị thương nặng, mất đi sức chiến đấu.

Bọn họ không thể tưởng tượng, rốt cuộc là người như thế nào mà đòn tấn công có thể lan rộng ra mấy trăm nghìn mét trong nháy mắt, hơn nữa còn làm chết hơn mười nghìn tu sĩ. Ngay cả bảy vị kim tiên bán bộ bao gồm Diệp Thiên cũng không chịu nổi, quả là đáng sợ.

Trong ánh nhìn hoảng sợ của đám đông, hai bóng người chậm rãi bay lên từ vực sâu màu tím đen ở phía dưới.

Khi nhìn rõ, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Hai bóng người đó không phải ai khác mà chính là Đông Hoàng Thái Nhất và Mạc Thừa Phong vừa mới biến mất dưới Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm của Diệp Thiên.

“Quả nhiên!”.

Diệp Thiên thấy vậy, trong lòng lại chấn động. Cậu không đoán sai, Đông Hoàng Thái Nhất và Mạc Thừa Phong không hề bị Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm của cậu giết chết.

Một kiếm của cậu chỉ phá được thế tấn công liên thủ của hai người Mạc Thừa Phong và Đông Hoàng Thái Nhất. Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, bọn họ được Hỗn Độn Đan Ma dùng thủ đoạn không gian đặc biệt kéo bọn họ vào một không gian khác, tạm thời nhốt trong đó.

Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, hai vị kim tiên bán bộ bị sức mạnh tà ác màu tím đen quấn quanh người. Hai luồng sức mạnh đó điên cuồng chui vào khắp toàn thân bọn họ, không bỏ sót chỗ nào, tác động lên mỗi một tế bào, khiến bọn họ kêu lên đau đớn.

Cảnh này vô cùng quỷ dị, khiến cho nhiều người ở đây không khỏi nuốt nước bọt.

Phải biết rằng đây là hai vị kim tiên bán bộ, giờ lại giống như con chó chịu đủ giày vò, mặc cho người ta xâu xé, còn gì khó chấp nhận hơn như vậy?

Cao thủ đỉnh cấp của tộc họ Diệp, tộc họ Duẫn và các thế lực siêu hạng nhất như Chân Vũ Thánh Môn cũng ngây ngốc. Tình huống này đã vượt ngoài dự liệu của bọn họ.

Chỉ có Diệp Thiên vẫn giữ sự bình tĩnh tuyệt đối. Theo cảm tri sức mạnh thần niệm của cậu, cậu phát hiện chân lực của Đông Hoàng Thái Nhất và Mạc Thừa Phong đang dần dần bị cắn nuốt và đồng hóa, chuyển biến thành loại sức mạnh tương tự như luồng sức mạnh màu tím đen.

Diệp Thiên biết sức mạnh màu tím đen đó chính là bản nguyên sức mạnh của Hỗn Độn Đan Ma, cũng chính là Hỗn Độn Ma Độc!

Mặc dù cậu không biết vì sao Hỗn Độn Đan Ma muốn cắn nuốt Đông Hoàng Thái Nhất và Mạc Thừa Phong, nhưng cậu biết rõ tuyệt đối không được để ông ta thành công. Một khi để Hỗn Độn Đan Ma thành công thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng.

“Vù!

Vừa nghĩ đến đó, Diệp Thiên không hề do dự, hai chân được sức mạnh sấm sét và gió bão tăng cường, bùng phát tốc độ gấp bảy mươi lần tốc độ âm thanh.

Đám đông chỉ thấy trước mắt có một luồng sáng lướt qua, lao thẳng tới hai người Đông Hoàng Thái Nhất và Mạc Thừa Phong.

Diệp Thiên nắm năm ngón tay lại, giữa lòng bàn tay ngưng tụ Kỳ Lân Chân Hỏa. Sau đó, cậu cong ngón tay thành vuốt, một trái một phải đồng thời tóm về phía Đông Hoàng Thái Nhất và Mạc Thừa Phong.

Cậu muốn kéo hai người ra khỏi sự bao bọc của luồng khí màu tím đen, mỉa mai là lúc trước hai người này còn là kẻ địch sống còn của cậu, lúc này Diệp Thiên lại phải cứu bọn họ.

Ngay khi Diệp Thiên sắp chạm tay vào hai người họ, một luồng sức mạnh thô bạo đột nhiên tuôn ra từ dưới vực sâu, hóa thành cột năng lượng màu tím đen, nhắm thẳng đến Diệp Thiên.

“Ồ?”.

Diệp Thiên lập tức có cảm ứng, sức mạnh gió bão và sấm sét dưới chân bùng phát, tốc độ nhanh hơn trước kia, tránh được sự tấn công của cột năng lượng đó. Sau đó, cậu vòng sang hướng khác, chuẩn bị kéo hai người kia ra.

Sau một đòn đánh hụt, cột năng lượng màu tím đen không tan đi mà điên cuồng biến dạng, hình thành một lồng năng lượng dày mấy trăm nghìn mét.

Tay Diệp Thiên vừa chạm vào lồng năng lượng, Kỳ Lân Chân Hỏa vốn không gì ngăn cản được lại bị đánh tan giữa không trung. Sức mạnh phản chấn to lớn đẩy cậu bay về sau, liên tục lùi lại mấy nghìn mét.

“Bộp bộp!”.

Diệp Thiên giẫm vào hư không, dưới chân lan ra sóng khí, mặt đất ở bên dưới cũng xuất hiện những dấu chân khổng lồ.

“Sức mạnh lớn thật!”.

Tay Diệp Thiên run lên dữ dội, ngay cả Phệ Thiên Trường Sinh Thể có lực phòng ngự mạnh mẽ cũng cảm giác trên cánh tay truyền tới cơn đau như xé thịt. Cậu tin rằng, nếu không có Phệ Thiên Trường Sinh Thể thì sức mạnh phản chấn lúc nãy đủ để xé đứt cả cánh tay cậu.

Luồng sức mạnh này đã vượt qua kim tiên bán bộ, đạt đến một cảnh giới khác!

Diệp Thiên chỉ nhẹ nhàng vung vẩy cánh tay, đè nén cảm giác tê dại đau đớn xuống, sau đó bất chợt giậm chân, tiếp tục lao về phía trước.

Cậu biết bây giờ mình không còn đường lui nào nữa, cậu cũng không muốn nhiều lời với mấy vị kim tiên bán bộ ở xung quanh.

Muốn thành chuyện thì phải có người làm, những người này chỉ chăm chăm lợi ích của tông môn và chủng tộc, theo chủ nghĩa đứng bên xem kịch, yên lặng quan sát, muốn bọn họ ra tay cứu viện chỉ là ước mơ xa vời.

Xưa nay Diệp Thiên đều chỉ dựa vào bản thân mình!

“Ầm!”.

Diệp Thiên hóa thân thành ánh sáng màu đỏ tươi, tông vào lồng năng lượng màu tím đen hết lần này đến lần khác. Dưới sự tấn công mãnh liệt của cậu, lồng năng lượng bắt đầu dao dộng dữ dội, bề ngoài lan ra từng gợn sóng, nhưng vẫn không hề hư tổn, đỡ được tất cả đòn tấn công của Diệp Thiên.

Không ngoài dự liệu, sáu vị kim tiên bán bộ Diệp Không Nhàn, Duẫn Trường Thiên, Bát Tí Ma Thánh, Kim Long Thánh Giả, Càn Khôn Đại Thánh, Thanh Dương Thánh Giả không một ai ra tay, chỉ đứng nhìn Diệp Thiên chống chọi với lồng năng lượng màu tím đen.

Đối với bọn họ mà nói, tình thế hiện nay còn chưa rõ, Diệp Thiên lại liều mạng tấn công lồng năng lượng màu tím đen. Hiển nhiên, Diệp Thiên tiêu hao càng nhiều sức mạnh thì càng có lợi cho bọn họ cướp sức mạnh sao trời trên người Diệp Thiên.

Cho nên không ai muốn ra tay, chỉ muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi!

Bọn họ không biết người mà mình muốn tính kế đang dốc hết toàn lực để ngăn cản một trận tai kiếp của thế giới trung tâm Ngân Hà, cứu vãn tính mạng của tất cả mọi người ở đây.

“Ầm!”.

Khi Diệp Thiên tông đến lần thứ ba mươi chín, cuối cùng lồng năng lượng màu tím đen cũng không chịu được nữa, bề ngoài hiện lên vết nứt to lớn.

Lúc này khí huyết trên người Diệp Thiên sôi trào, cánh tay và cẳng chân đã xuất hiện vết máu. Khi tấn công với cường độ cao như vậy, Phệ Thiên Trường Sinh Thể cũng bị tổn thương.

Nhìn thấy vết nứt đó xuất hiện, trong mắt cậu hiện lên sự mong đợi, sau đó cậu tiếp tục điều động chân lực hỗn độn, chuẩn bị phá vỡ lồng năng lượng.

Đúng lúc này, giọng nói của Lạc Tông Diễm lại vang lên từ trong thần phủ của cậu.

“Diệp Thiên, cẩn thận!”.

Diệp Thiên giật mình, sực tỉnh, không hề do dự lùi lại một bước, tốc độ thi triển đến cực hạn, lùi về phía sau.

Ngay khi cậu lùi lại, một bàn tay đen như mực bao bọc bởi luồng khí tím âm u thò ra từ trong vực sâu. Năm ngón nắm lại, tóm lấy hai người Đông Hoàng Thái Nhất và Mạc Thừa Phong vào lòng bàn tay.

“Ầm!”.

Hai tiếng nổ đồng thời vang lên. Hai vị kim tiên bán bộ thực thụ, chủ của thế lực hạng nhất, lại không hề có sức lực để phản kháng, bị bóp nát thành hai làn sương máu.

Vào lúc này, tất cả chân lực trong cơ thể bọn họ cũng chuyển hóa thành Hỗn Độn Ma Độc, chui vào bàn tay to lớn màu tím đen, lan dọc theo đó xuống vực sâu.

Sau đó, một giọng nói hung ác bá đạo vang vọng tứ phía.

“Mấy trăm nghìn năm rồi, từ nay trở đi, Hỗn Độn Thần Vực này không nhốt tôi được nữa!”.

“Soạt!”.

Một tiếng động giống như sóng vỗ vang lên, theo đó là một bóng người mặc áo choàng màu tím vàng xuất hiện từ trong vực sâu, đứng giữa không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK