Nhưng ngay sau đó, cuối cùng Đại trưởng lão lớn tuổi nhất trong Đan Thần Cửu Tử cũng lên tiếng.
Ông ta nhìn về phía người đàn ông mặc nho sam, trầm giọng nói: "Cốc chủ, chuyện này không chỉ là ân oán cá nhân của lão Tam, mà còn là chuyện lớn của Đan Thần Cốc chúng ta".
"Thằng nhãi này từng cướp Trường Sinh Hỏa Đằng từ tay lão Tam, khiến lão Tam không thể ngưng đan nâng cao tu vi, đây là cái hại thứ nhất. Thứ hai, thằng nhãi này có sức chiến đấu quỷ dị như vậy, dùng tu vi nguyên anh thần phẩm chống lại được cả thánh nhân. Chúng ta tuyệt đối không được để cậu ta tiếp tục lớn mạnh, nếu không tương lai sẽ là mối họa của Đan Thần Cốc ta".
"Sao chúng ta không nhân lúc này liên thủ với Yêu Hoàng Điện giết luôn cậu ta ở đây, nhổ cỏ tận gốc?".
Đại trưởng lão vừa dứt lời, tám người còn lại của Đan Thần Cửu Tử đều gật đầu đồng ý, nhất là Đan Thần Tử, ánh mắt ông ta lại càng lóe lên tia sáng.
Nếu giết được Diệp Thiên, ông ta không những lấy lại được Trường Sinh Hỏa Đằng, mà còn có thể rửa sạch mối nhục do bị Diệp Thiên đánh bại, cớ gì mà không làm?
Ánh mắt của cốc chủ Đan Thần Cốc mặc nho sam sáng tối bất định, không lập tức trả lời ngay.
Nói thật, trong lòng ông ta cũng tán đồng với ý kiến của Đại trưởng lão, nhưng không biết tại sao, ông ta cứ có cảm giác bất an mơ hồ, không muốn trở mặt với chàng trai này, để đến mức không thể vãn hồi.
Nhưng trong lúc ông ta suy nghĩ, Đan Thần Tử đã bất chấp tất cả ra tay trước.
"Điện chủ Yêu Hoàng Điện, thằng nhãi này có thù với tôi, thứ cho tôi mạo muội, chúng ta hãy cùng liên thủ giết cậu ta đi!".
Ông ta đánh tiếng với Đông Hoàng Thái Nhất, rồi đánh mạnh một chưởng, bàn tay khổng lồ màu đỏ như lửa lập tức giáng từ trên trời xuống.
Mấy ngày nay, Đan Thần Tử dựa vào đan dược trong cốc để chữa lành vết thương, cũng bù lại được tu vi đã mất. Đòn tấn công lúc này còn mạnh hơn ngày hôm đó ở núi Vân Vụ.
Những người còn lại thấy Đan Thần Tử ra tay cũng không chần chừ nữa, đồng thời ra tay. Tám luồng công kích che trời rợp đất không phân trước sau giáng xuống, lập tức cắt đứt mọi đường lui của Diệp Thiên.
"Ha ha", Đông Hoàng Thái Nhất ngửa mặt lên trời cười dài, không những không có vẻ bất mãn, mà còn tươi cười vui vẻ.
"Có chư vị của Đan Thần Cốc giúp đỡ, đúng là cầu còn không được, chúng ta hãy hợp lực giết thằng nhãi này đi".
Ông ta đã cảm nhận được sự uy hiếp của Diệp Thiên, chuyện đến nước này, ông ta cũng không muốn đánh riêng lẻ gì nữa, chỉ muốn dựa vào sức mạnh của Đan Thần Cốc để giết chết Diệp Thiên.
"Ầm ầm ầm!".
Đòn tấn công của Đan Thần Cửu Tử đã đến trước mặt, mặt đất trong phạm vi hơn trăm nghìn mét lập tức bị đánh chìm nứt toác. Biển lửa dưới chân Diệp Thiên cũng bị luồng sức mạnh khổng lồ này làm cho chấn động sôi trào, tiếng kêu không dứt.
Nhưng ánh mắt Diệp Thiên vẫn trong veo, không có vẻ gì là sợ hãi.
"Nếu đã vậy thì hãy đánh một trận thật đã đi!".
Ý chí chiến đấu hừng hực trong mắt cậu, khoảnh khắc đòn tấn công giáng xuống, cuối cùng cậu cũng có hành động.
"Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ!".
Cậu khẽ gầm một tiếng, xòe năm ngón tay ra, hóa quyền thành chưởng, hất mạnh ra.
Biển lửa màu vàng dưới chân cậu lập tức cuộn ngược lại, một bàn tay khổng lồ được bao trùm bởi ngọn lửa đội đất nhô lên, va chạm trực diện với bàn tay khổng lồ màu đỏ của Đan Thần Tử.
"Bốp!".
Một tiếng động lớn vang lên, bàn tay khổng lồ màu đỏ của Đan Thần Tử chỉ cầm cự được mười mấy giây, rồi bị Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ của Diệp Thiên thôn phệ sạch sẽ.
Hiện giờ Diệp Thiên đang khai mở hình thái cuồng nộ, sở hữu sức chiến đấu ngang với thánh nhân thần phẩm, một kích toàn lực của Đan Thần Tử chỉ là thánh nhân lục phẩm, sao có thể là đối thủ của cậu chứ?
Đan Thần Tử rên khẽ một tiếng, bị sóng khí bỏng rát hất bay ra phía sau, nhưng Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ không dừng lại, mà tiếp tục tiến tới, định nuốt chửng cả ông ta.
Nhưng đúng lúc này, tám luồng công kích còn lại của Đan Thần Cửu Tử cũng đánh tới, lần lượt chặn trước mặt Đan Thần Tử.