Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin Tam Kiếp chết chẳng mấy chốc đã truyền ra khắp Thái Sơ Thần Đạo Môn. Ngay khi nhận được tin tức này, từ trên xuống dưới tông môn đều không tin được. Trong thời gian ngắn, dù là đệ tử hay trưởng lão đều khóc thương.

Sau khi Diệp Thiên chiếu hình ảnh thần niệm của mình lên cho mọi người xem, bọn họ mới hiểu được nỗi khổ tâm của Tam Kiếp.

Lạc Tông Diễm dung hòa kết hợp với Thiền Băng Lưu Ly Thể của Thái Sơ Đạo Tổ thành công, lại tiếp nhận sức mạnh truyền thừa của Tam Kiếp đã mất gần một ngày. Ngày tiếp theo, Diệp Thiên ở lại Thái Sơ Thần Đạo Môn, mặc áo tang tham gia tang lễ của Tam Kiếp.

Diệp Thiên báo tin cho tộc họ Diệp, đoàn mai táng do Diệp Bát đại diện cũng đến đây để đưa tang một trong những cao thủ vũ trụ lâu đời nhất.

Đi theo người của tộc họ Diệp còn có Hoa Lộng Ảnh, hai người Hoa Lộng Ảnh và Mai Nhược Lãnh cuối cùng cũng gặp mặt.

Hai người vừa gặp mặt, có lẽ bằng sự nhạy cảm trời sinh của người phụ nữ chẳng mấy chốc đã phát hiện ra mối quan hệ kỳ diệu giữa Diệp Thiên và người kia.

Đặc biệt là Mai Nhược Lãnh, lên tiếng trước: “Cô là Hoa Lộng Ảnh phải không?”.

“Lúc ở dải Ngân Hà, tôi đã nghe Diệp Thiên nhắc tới, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội gặp cô một lần”.

Trong giọng nói Mai Nhược Lãnh không có bất cứ sự đố kị hay ghen tuông nào, chỉ âm thầm cảm khái. Bởi vì cô ta biết, Hoa Lộng Ảnh có thể khiến một người kiêu ngạo như Diệp Thiên nhắc tới thường xuyên như vậy, không cần nói cũng biết độ quan trọng của Hoa Lộng Ảnh trong lòng Diệp Thiên.

“Anh Thiên cũng đã giới thiệu về chị với em, chị là chị Mai phải không?”.

Hoa Lộng Ảnh mỉm cười với Mai Nhược Lãnh, hào phóng nói: “Khi anh Diệp Thiên bị nhốt ở Tinh Ngân Chi Nhãn, may nhờ có chị chăm sóc anh ấy, Lộng Ảnh xin cảm ơn”.

Thấy thái độ bình tĩnh tự nhiên của Hoa Lộng Ảnh, Mai Nhược Lãnh âm thầm gật đầu. Bình thường, nếu người phụ nữ nhìn thấy người trong lòng mình có quá nhiều người phụ nữ ưu tú bên cạnh, ít nhiều cũng sẽ bất mãn và oán hận.

Nhưng Mai Nhược Lãnh có thể nhìn thấy sự bao dung và thấu hiểu từ trên người Hoa Lộng Ảnh. Người như vậy rất có phong thái hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thống lĩnh hậu cung.

Chỉ dựa vào điều này, Mai Nhược Lãnh đã biết mình chắc chắn không thắng nổi người phụ nữ trước mắt. Ít ra địa vị của Hoa Lộng Ảnh trong lòng Diệp Thiên là không thể sánh được.

Nhưng người hiểu biết thì sẽ lựa chọn kết giao, người ngu ngốc mới lựa chọn so đấu. Mai Nhược Lãnh chủ động đưa tay ra, mỉm cười với Hoa Lộng Ảnh.

“Mặc dù trước kia chúng ta không có quá nhiều giao thiệp, nhưng mục tiêu của chúng ta có lẽ đều như nhau. Đó là ở bên cạnh cậu ấy, ủng hộ cậu ấy, cô nói đúng không?”.

Hoa Lộng Ảnh lập tức gật đầu, cũng bắt tay Mai Nhược Lãnh.

“Vâng, vậy sau này mong chị Mai hãy chỉ giáo nhiều thêm”.

Ở phía xa, Lạc Tông Diễm và Diệp Thiên, hai người một là đệ tử thân truyền của Tam Kiếp, một là chưởng môn hiện tại của Thái Sơ Thần Đạo Môn đang cử hành tang lễ cho Tam Kiếp lão nhân.

Nhưng thỉnh thoảng Diệp Thiên lại liếc sang, cậu không đùa, chuyện này còn căng thẳng hơn cả khi cậu đối chiến với kẻ địch mạnh gấp trăm nghìn lần. Cậu thật sự lo rằng hai người không hợp sẽ ra tay ngay tại đây.

Nhìn thấy hai người bắt tay nhau, trái tim treo lơ lửng của cậu mới thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra. Lạc Tông Diễm ở bên cạnh rõ ràng đã biết được tâm sự của cậu, cười khẽ.

“Người phụ nữ thông minh sẽ dùng cách thức thông minh, bọn họ biết nên làm gì”.

“Nhưng cậu cũng phải chú ý, nếu gieo rắc tình duyên quá nhiều, rồi cũng sẽ có ngày bọn họ bất mãn”.

Diệp Thiên cười khổ, hơi bất đắc dĩ: “Dì Lạc dạy rất phải”.

Bây giờ, người phụ nữ cậu dính vào không tới năm mươi thì cũng có mười, hai mươi người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chính cậu cũng sẽ cảm thấy khinh thường bản thân.

Chuyện Tam Kiếp ngã xuống không thông báo ra tinh hà vũ trụ, chỉ có Thái Sơ Thần Đạo Môn và tộc họ Diệp biết. Diệp Thiên tự chủ trương mở cấm địa tông môn của Thái Sơ Thần Đạo Môn, chôn cất Tam Kiếp ở sâu trong cấm địa.

Đến đây, tang sự của Tam Kiếp cũng chấm dứt. Việc này cũng mất gần một ngày, thời gian để Diệp Thiên đến tộc họ Duẫn còn chưa tới một ngày.

Do đó, vừa lo xong hậu sự cho Tam Kiếp, các trưởng lão của Thái Sơ Thần Đạo Môn đã nóng lòng như lửa đốt. Bọn họ bắt đầu xây dựng con đường không gian đến tộc họ Duẫn, cầu mong trong thời gian ngắn nhất đưa Diệp Thiên và Lạc Tông Diễm đến tộc họ Duẫn.

Trong đêm đó, Diệp Thiên ngồi trên xà nhà ở điện chính Thái Sơ ngắm nhìn trời sao, Hoa Lộng Ảnh đi cùng cậu. Mai Nhược Lãnh thức thời ở lại phòng mình.

“Anh Thiên!”.

Hoa Lộng Ảnh nhìn Diệp Thiên đầy sâu xa, lên tiếng gọi.

“Trước kia anh nói anh tu luyện ở Hỗn Độn Thương Minh Hoàn, một năm trong đó bằng một ngày ở bên ngoài. Anh muốn luyện hóa Cửu U Ma Khí và Nguyên Dương Tử Khí trong cơ thể phải mất mấy năm, vì sao anh không tiếp tục mở Hỗn Độn Thương Minh Hoàn vào trong?”.

“Nếu vậy, chẳng phải bên ngoài cũng chỉ mới qua vài ngày thôi sao?”.

Diệp Thiên nghe xong, ánh mắt dao động. Cậu vẫy tay, một quang ấn bay ra từ giữa mi mày, treo lở lửng trước mặt.

Quang ấn này khác với tộc văn của tộc họ Diệp mà Diệp Thiên sở hữu, sâu xa huyền diệu hơn, chữ khắc trên đó xa xưa khó hiểu, giống như từ lúc vũ trụ sơ khai đã tồn tại.

“Đây là Thương Minh Thần Ấn mà thần tử Hỗn Độn để lại cho anh, ngưng tụ từ sức mạnh trong Hỗn Độn Thương Minh Hoàn. Nói cách khác, Hỗn Độn Thương Minh Hoàn đã không còn tồn tại, tất cả sức mạnh của nó đều hóa thành quang ấn này”.

“Thần tử Hỗn Độn đời đầu dùng cơ thể làm môi giới giúp anh tu thành đạo thể hoang cổ Vạn Cổ Hỗn Độn Thể. Tàn hồn cuối cùng của ông ấy cũng hao hết sức mạnh, hoàn toàn biến mất”.

“Cho nên lần này anh bế quan không thể sử dụng pháp tắc thời gian đặc biệt trong Hỗn Độn Thương Minh Hoàn, chỉ có thể bế tử quan thực thụ, không có cách nào khác”.

Hoa Lộng Ảnh chớp mắt, nghe được thần tử Hỗn Độn đời đầu hi sinh thân mình để thành toàn cho Diệp Thiên, trong lòng cô cũng dâng lên niềm bi thương.

Diệp Thiên khoác vai Hoa Lộng Ảnh, nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Ảnh, đừng thấy buồn, dù là Cổ đại ca thần tử Hỗn Độn đời đầu hay là Diệp Kình Thương, người bố khác của anh, hay Tam Kiếp tiền bối ngày hôm nay, bọn họ đều cược sinh mạng của mình mở ra thời đại mới cho vũ trụ”.

“Hi vọng của tất cả mọi người đều gửi gắm vào anh, những gì anh cần làm là không được để bọn họ thất vọng, xây dựng một trật tự vũ trụ mới!”.

“Trong vũ trụ đó sẽ không còn người kế thừa thần cách, cũng không còn thần tử vũ trụ”.

Nói đến đó, trong mắt Diệp Thiên hừng hực ý chí chiến đấu, gần như hóa thành ngọn lửa.

Khoảng một tiếng sau, con đường không gian được xây xong, Lạc Tông Diễm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Diệp Thiên để Hoa Lộng Ảnh và đám người Diệp Bát quay về tộc họ Diệp, Mai Nhược Lãnh ở lại trông coi Thái Sơ Thần Đạo Môn. Cậu và Lạc Tông Diễm thì cùng nhau bước vào con đường không gian, đi đến tộc họ Duẫn.

Lần này hai người sử dụng thân pháp, chưa tới mười phút bọn họ đã đến một trạm trung chuyển cách đất tổ tộc họ Duẫn mấy vạn năm ánh sáng.

Nơi đây cũng thuộc thiên hà mà tộc họ Duẫn thống trị. Nhưng hai người vừa ra khỏi con đường không gian đã cảm giác được một luồng sức mạnh cực kỳ dồi dào xao động, những nơi nó đi qua, hành tinh liên tục nổ tung thành cát bụi.

Trong vụ nổ đáng sợ, một bóng người bay ra, đâm vỡ mười mấy hành tinh mới đứng vững được.

Đó là một người đàn ông gương mặt thô kệch, vóc dáng cao lớn. Ông ta phun ra một đường máu như mũi tên, cánh tay bị nổ thành máu thịt mơ hồ, trông như đã đứt đoạn.

Ở phía trước, một bóng người giống như đại bàng tung cánh vồ mồi, tốc độ rất nhanh. Khoảng cách mấy vạn năm ánh sáng chỉ một cái phất tay là tới, xông đến trước mặt người đàn ông, giẫm chân xuống.

“Ầm!”.

Bàn chân đó đạp vào ngực, sức mạnh đáng sợ từ trên cao trút xuống, vô số hành tinh hóa thành cát bụi vũ trụ, hàng triệu sinh mệnh tan thành mây khói.

Người đàn ông thô kệch bị thương nặng, nôn ra máu tươi, xen lẫn một vài nội tạng nát vụn, đập mạnh người vào phế tích ngôi sao.

“Ha ha!”.

Trong hư không, người đàn ông chiếm thượng phong chắp tay đứng đó, miệng cười điên cuồng.

“Duẫn Công Minh, những năm qua tộc họ Duẫn phát triển mạnh mẽ, nhưng ông không ngờ hôm nay sẽ là ngày diệt vong của tộc họ Duẫn đúng không?”.

“Yên tâm, sau khi giết chết ông, trưởng lão, người trong tộc họ Duẫn, thậm chí là Duẫn Tu Tuyệt thủy tổ của các người cũng sẽ đi theo ông nhanh thôi”.

“Nạp mạng đi!”.

Ông ta quát lên, tay đè xuống.

Một vuốt thú vô cùng to lớn, bao trùm một nửa thiên hà, vồ về phía người đàn ông thô kệch giữa đống phế tích.

Đòn này đánh xuống giống như hủy diệt đất trời, đủ để phá hủy mọi thứ.

Ngay khi vuốt thú sắp sửa giáng xuống, một tiếng nổ xé rách bầu trời sao vũ trụ, bỏ qua pháp tắc vật lực vang lên.

Trước đó, một bóng người toàn thân mang màu đen trắng sao trời đã lướt tới bên dưới vuốt thú, sau đó đánh ra một quyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK