Bá Đồ Thập Tam Kiếm.
Đây là chiêu kiếm môn mà năm xưa khi Diệp Kình Thương gặp Lý Tử Quỳnh, sau khi chứng kiến uy lực thực sự của Chân Vũ Chi Ý , kết hợp với ý chí của bản thân tạo thành dùng để đối phó với tuyệt học của Chân Vũ Thánh Môn.
Hôm nay, Diệp Thiên đối diện với Lý Tử Quỳnh. Mặc dù cậu còn rất nhiều thủ đoạn có thể đánh bại bà ta nhưng với sự đối địch của hai chiêu pháp này thì đây cũng chính là cách thể hiện sự tôn trọng với Diệp Kình Thương và bà ta.
Năm xưa, khi Diệp Thiên ứng chiến với nhà họ Cận thì cũng đã từng dùng qua chiêu thức này. Thế nhưng từ lần đó, cậu đã luyện thành Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm và quên đi mất chiêu pháp này.
Còn bây giờ, sau nhiều lần luyện tập trong thần phủ thì cuối cùng cậu cũng phóng ra chiêu kiếm thứ hai.
“Vụt”.
Lúc Diệp Thiên vung kiếm lên thì không gian bỗng tối đen. Dù không gian không vỡ vụn, uy lực phóng ra không hề khủng khiếp mà chỉ tạo ra sự tinh thuần đáng sợ.
Đây chính là chiêu thứ hai của Bá Đồ Thập Tam Kiếm. Một kiếm xuất ra hủy diệt không gian, ánh sáng vũ trụ bao trùm khắp nơi.
“Bá Đồ Thập Tam Kiếm”.
Ly Tử Quỳnh tái mặt, đây là tuyệt kỹ lừng danh của Diệp Kình Thương, sao bà ta không biết cho được. Nói ra thì khi mà kiếm kỹ này được luyện thành bà ta cũng có không ít công lao.
Bà ta biết, với nhát kiếm này thì tuyệt kỹ của Chân Vũ Thánh Môn không là gì. Chỉ là bà ta không ngờ, người đầu tiên phải đỡ chiêu kiếm lợi hại này lại chính là bà ta.
Dù bà ta vô cùng kinh ngạc nhưng dù sao cũng là chưởng giáo của Chân Vũ Thánh Môn nên đương nhiên bà đã quen giữ thái độ điềm đạm, sao có thể dễ dàng thua cho được.
Chỉ thấy bà ta giơ tay lên, ánh sáng kinh hoàng tỏa ra hàng trăm trượng trong không gian, lan ra cả bầu trời màu đen.
Sau đó, trong không gian ảm đạm, đột nhiên xuất hiện những đường chớp nhỏ. Mỗi một đường chớp đều dài cả trượng, tất cả đều bổ về phía Thương Quỳnh Kiếm.
Thương Quỳnh Kiếm vốn mang màu đen tím lúc này bỗng xuất hiện ánh sáng vàng.
Đây là thần lôi cấp ba trong Tứ Sắc Thần Lôi. Chỉ có những thiên tài kỳ thánh nhân mới có thể kiểm soát được. Mà sấm chớp mà bà ta kiểm soát mang màu vàng thấp thoáng vài đường màu đen thì rõ ràng đây chính là cấp bậc cao nhất rồi.
“Điều này...”
Nhìn thấy hành động của Ly Tử Quỳnh, đôi mắt Diệp Thiên đanh lại Chiêu kiếm của Ly Tử Quỳnh mang đến cảm giác vô cùng quen thuộc cho cậu. Bỏi vì bản thân cậu cũng đã từng sử dụng chiêu thức này để tấn công kẻ địch.
“Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm”, Diệp Thiên lầm bầm, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.
Cậu thật sự không ngờ giờ đây chiêu thức át chủ bài của cậu lại bị người khác lấy ra để đối phó với chính mình.
Thế nhưng sự kinh ngạc cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt. Hôm nay dù Ly Tử Quỳnh có dùng bao nhiêu tuyệt kỹ thì cậu cũng sẽ phải tiêu diệt bằng được Chân Vũ Thánh Môn. Cậu không thể thất bại được.
Trong nháy mắt, cậu vẽ một đường bằng ngón tay và gia tăng tốc độ.
“Vụt”.
Trong không gian tối đen, một đường rãnh dài giống như đường kiếm chém ngang vào hư không.
Thanh kiếm trong tay Ly Tử Quỳnh cũng chém mạnh. Chận Vũ Tiệt Thiên Kiếm lúc này đã được bà ta sử dụng với sức mạnh lớn nhất rồi.
“Vụt”.
Hai đường kiếm va chạm. Lúc này ngọn núi của Chân Vũ Thánh Môn cũng đã không thể chịu đựng thêm được nữa, bắt đầu có sự phá hủy. Mặt đất vốn bằng phẳng của khu vực này lập tức bị chém nát khi hai bên đấu kiếm.
May mà Diệp Thiên và Ly Tử Quỳnh vẫn đang kiểm soát sức mạnh, nếu không thì lúc này sức phá hủy của bọn họ đã khiến cho cả vùng này bị chém tung là điều cũng vô cùng dễ dàng.
Màu đen thuần và màu vàng giao nhau...Sức va chạm khiến cho ánh sáng bùng nổ. Ngoài sức mạnh của sấm sét thì còn mang theo một luồng sức mạnh cổ xưa đó chính là Chân Vũ Chi Ý.
Thế nhưng có vẻ hôm nay Chân Vũ Chi Ý không hề có sự tiến bộ. Dù Ly Tử Quỳnh có vận dụng chân lực tới mức nào thì Chân Vũ Chi Ý vẫn chèn ép bởi kiếm quang của Diệp Thiên, không thể nào triển khai được.
Bởi vì, kiếm quang phía trước của Diệp Thiên mang theo khắc tinh của Chân Vũ Chi Ý.
Bá Vương Chi Ý.
Hai ngón tay Diệp Thiên chặp lại, một giây sau, cậu hét lớn và ép tay xuống.
“Phá”.
“Bùm”.
Ánh sáng màu đen đột nhiên bùng nổ, phát ra khí tức vô cùng bá đạo. Những người có mặt đang quan sát cuộc chiến đều có thể cảm nhận được rõ ràng dường như có thêm một bóng hình xuất hiện đang ở ngay thần phủ của bọn họ khiến cho những người quan sát phải rùng mình.
Đó chính là Bá Vương Chi Ý, chỉ có duy nhất một người có thể làm vua. Bá Vương Chi Ý sẽ phá hủy tâm trí của đối phương.
“Bùm”
Một âm thanh nặng nề vang lên, kiếm quang được hình thành từ sấm chớp nổ tung dưới sự chèn ép của kiếm quang màu đen và Bá Vương Chi Ý.
Bá Vương Chi Ý giống như một con hổ xổ lồng, vô cùng điên cuồng cắn xé Chân Vũ Chi Ý.
“Phụt”.
Ly Tử Quỳnh nôn ra máu. Bà ta khẽ hừ giọng, đáp xuống đất. Thanh kiếm cũng bị vung ra khỏi tay, đập mạnh xuống bên cạnh. Trong không gian chỉ còn lại Diệp Thiên đang chắp tay sau lưng với vẻ mặt lạnh tanh.
“Bá Đồ Thập Tam Kiếm, không hổ danh là tuyệt học khắc tinh của Chân Vũ Thánh Môn”, cậu lầm bầm với vẻ cảm thán.
Với tu vi nhất phẩm độ kiếp của Ly Tử Quỳnh, cậu dùng tam hoa tụ đỉnh, phệ thiên trường sinh thể mà muốn chiến thắng được bà ta thì rất khó. Đối với với một kẻ nhất phẩm độ kiếp ít nhất cậu cũng phải sử dụng chiêu thứ năm của Bá Đồ Thập Tam Kiếm thì mới có thể đánh thắng được bà ta.
Ly Tử Quỳnh sử dụng tuyệt học của Chân Vũ Thánh Môn. Đối diện với Bá Đồ Thập Tam Kiếm, tất cả uy lực bà ta phát huy đều bị giảm đi một lửa, nên vừa rồi mới bị đánh bại nhanh như vậy.
Khi Ly Tử Quỳnh nôn ra máu và bật lùi ra sau, các đệ tử của Chân Vũ Thánh Môn, bao gồm cả Thanh Dương Thánh Giả và Lam Vũ Thánh Giả đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đến cả chưởng giáo của bọn họ - một người độ kiếp kim tiên cũng đã bị đánh bại. Nếu như vậy thì còn ai có thể chặn được Diệp Thiên nữa chứ.
Dưới một kẻ có uy lực như ma quỷ thế này thì lẽ nào hôm nay Chân Vũ Thánh Môn sẽ bị tiêu diệt thật sao. Ly Tử Quỳnh với miệng rớm máu, mặt tái mét, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt bất kham.
“Tôi thật không ngờ, Bá Đồ Thập Tam Kiếm mà ông ấy tạo ra, ngoài ông ấy ra vẫn còn có người có thể thi triển được nói với uy lực khủng khiếp như vậy”.
“Cậu hiểu về Bá Đồ Thập Tam Kiếm hơn những gã trong Diệp Tộc kia nhiều. Rốt cuộc cậu có mối quan hệ thế nào với ông ấy”.
Diệp Thiên không hề trả lời câu hỏi của Ly Tử Quỳnh mà chỉ thản nhiên nói: “Ly tông chủ, thắng thua đã định, bà có thể chọn người rồi. Còn kéo dài thì tôi chỉ để lại một mình bà thôi, những người khác sẽ chết hết”.
Nghe giọng nói hừng hực sát ý của Diệp Thiên, sắc mặt Ly Tử Quỳnh càng tái hơn. Bà ta khẽ thở dài.
“Xem ra hôm nay thật sự đã đến thời kỳ tử vong của Chân Vũ Thánh Môn rồi. Nếu đã vậy thì mong cậu...”
Bà ta đang định đưa ra lời khẩn cầu thì đúng lúc này có một giọng nói đột nhiên vang lên: “Truyền thân của Diệp Kình Thương quả thực bất phàm”.
“Chỉ đáng tiếc cậu không phải là Diệp Kình Thương”
Dứt lời, mọi người đều bàng hoàng và cảm thấy nghi ngờ.
Ly Tử Quỳnh, Thanh Dương Thánh Giả và Lam Vũ Thánh Giả cũng đều như nghĩ ra điều gì đó bèn nhìn ra xa bằng ánh mắt không dám tin”.
“Là sư tôn sao?”