Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bụp!".

Trên trời, đầu của Lôi Hình bị bàn tay Diệp Thiên ấn xuống, nổ tung như một quả dưa hấu.

Mọi người trợn mắt há mồm chứng kiến cảnh tượng này, chỉ cảm thấy vô cùng khó tin, nhất là đôi nam nữ chỉ cảm thấy Diệp Thiên thích chém gió đang đứng sau Tây Huyền và Thường Phong.

"Sao... sao có thể chứ?".

Đó là Lôi Hình, một trong lục đại trấn phủ sứ do Vân Đỉnh Thiên Cung để lại ở sao Viêm, phụ trách việc thống trị sao Viêm đấy, ông ta có hẳn thực lực thần anh thất biến, vậy mà cứ thế mất mạng sao?

Dù Tây Huyền hay Thường Phong thì trong lòng cũng run lên.

Đứng trước bọn họ thì thần anh thất biến chỉ như con kiến, có thể dễ dàng chiến thắng.

Nhưng vấn đề là người giết ông ta lại là Diệp Thiên với tu vi nguyên anh nhất phẩm.

Một nguyên anh nhất phẩm mà giết thần anh thất biến như giết gà, đây là khái niệm gì chứ?

"Đây mới là thực lực thực sự của cậu ấy sao?".

Tây Huyền và Thường Phong đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Nhưng trong lòng bọn họ lại có cảm giác, đây có lẽ còn chưa phải là toàn bộ thực lực của cậu.

Diệp Thiên đứng giữa hư không, vỗ nát linh hồn và phần đầu của Lôi Hình chỉ bằng một chưởng, rồi bình thản ném cái xác không đầu của ông ta xuống đất.

Sau đó, cậu ngước mắt lên, nhìn năm trấn phủ sứ còn lại. Vẻ mặt của bọn họ không còn lạnh nhạt tùy ý như trước nữa, mà đều đanh lại, mang theo sự kinh ngạc và sát khí.

Tuy Lôi Hình là người có tu vi yếu nhất trong số bọn họ, nhưng cũng là thần anh thất biến hàng thật giá thật, cả thiên hà Xích Minh này cũng không có mấy người có thể giết chết ông ta một cách dễ dàng như vậy.

Nhưng bây giờ, một tu sĩ trẻ tuổi lạ mặt lại tiêu diệt cả linh hồn của Lôi Hình một cách sạch sẽ, hơn nữa còn ngay trước mắt năm người bọn họ. Sự kích thích thị giác này khiến bọn họ nhất thời á khẩu.

Từ bao giờ thiên hà Xích Minh có kẻ dám công khai thách thức Vân Đỉnh Thiên Cung như vậy chứ?

Cuối cùng, vị trấn phủ sứ dẫn đầu kia cũng tỏ vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói: "Rốt cuộc cậu là ai mà dám giết trấn phủ sứ của Vân Đỉnh Thiên Cung?".

Ông ta tên Vương Tu Thần, cũng từng là tông chủ của Huyết Tu Tông ở thiên hà Xích Minh, có tu vi hóa thần giả. Nếu ở dải Ngân Hà thì cũng ngang cơ với những người như Dương Diệt Sinh, Cổ Khê Nhược.

Nhưng sau khi bị Vân Đỉnh Thiên Cung đánh bại một cách dễ dàng, ông ta chỉ đành cam lòng bán mạng cho Vân Đỉnh Thiên Cung, trở thành trấn phủ sứ trên sao Viêm.

"Tôi là ai à?".

Sắc mặt Diệp Thiên bình tĩnh, nhếch môi cười khẩy.

"Chờ đến ngày tôi giẫm Vân Đỉnh Thiên Cung dưới chân, thì các ông sẽ tự biết tên tôi".

"Đáng tiếc là có lẽ các ông không nhìn thấy ngày đó rồi".

Năm người Vương Tu Thần nghe thấy thế, đồng tử liền co lại, Diệp Thiên không những tuyên chiến với Vân Đỉnh Thiên Cung, mà còn muốn giết sạch cả năm người bọn họ?

"Hừ!".

Vị thần anh bát biến đứng bên trái Vương Tu Thần không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng.

"Nói không biết ngượng mồm!".

"Xem tôi giết cậu đây!".

Ông ta khẽ gầm lên một tiếng, cất một bước đi tới, giang hai tay ra, rồi khép lại.

"Soạt!".

Chân lực mạnh mẽ lập tức dẫn động nguyên khí thiên địa, hóa thành hai bức tường chân lực có thể thấy được bằng mắt thường. Mỗi bức tường cao hơn nghìn mét, xuất hiện hai bên trái phải của Diệp Thiên, sau đó ép lại.

Hai bức tường khí chân lực dồn lại, sức mạnh vô cùng khủng khiếp, thậm chí có thể san bằng một thành phố. Nhưng Diệp Thiên còn không thèm ngước mắt lên nhìn lấy một cái, chỉ nhẹ nhàng đánh ra một quyền.

Tam Tuyệt Quyền, Phong Thiên Địa!

"Vù!".

Quyền này đánh vào chính giữa hai bức tường khí chân lực, quyền kình đáng sợ lan từ hai bên trái phải ra ngoài. Hai bức tường khí chân lực cứ thế bị một luồng sức mạnh vô hình chặn lại giữa không trung, không thể tiến về phía trước được nữa.

Còn Diệp Thiên cũng bất ngờ hành động, bàn chân đạp xuống, tạo ra một luồng sóng khí khổng lồ giữa hư không, phát nổ ầm ầm. Còn bản thân cậu dùng tốc độ gấp 30 lần tốc độ âm thanh, lách qua khe hở giữa hai bức tường khí chân lực kia, đến thẳng trước mặt thần anh bát biến mới ra tay.

"Chết đi!".

Sát khí trong mắt Diệp Thiên không mãnh liệt, nhưng cực kì thuần túy. Cùng với một tiếng quát khẽ, nắm đấm với tốc độ gấp 30 lần tốc độ âm thanh đã đánh về phía lồng ngực ông ta.

"Hả?", vị trấn phủ sứ này biến sắc, nhưng không phòng ngự, mà cũng điều động chân lực, tung ra một quyền.

"Bốp!".

Cả hư không ở nơi quyền kình của hai người va chạm rung chuyển dữ dội, quyền kình của hai người giằng co không tới mười giây, thì quyền kình màu xanh tím của Diệp Thiên đã phá tan quyền kình của người kia, thế như chẻ tre đánh vào lồng ngực ông ta.

"Phụt!".

Vị trấn phủ sứ này phun ra máu tươi, lẫn vô số mảnh vụn nội tạng. Lồng ngực của ông ta cũng xuất hiện một vết lõm hình nắm đấm, thần mang trong mắt dần trở nên ảm đạm.

Chỉ với một quyền, Diệp Thiên đã khuấy nát sinh cơ trong người thần anh bát biến này.

"Cứu tôi với!".

Thân xác bị hủy, vị trấn phủ sứ này không chút do dự, lập tức hồn lìa khỏi xác, vội vàng tháo chạy về phía bốn người kia, còn luôn miệng kêu cứu.

Bốn người Vương Tu Thần thấy thế, cũng không chút do dự, ngoài Vương Tu Thần ra, ba người còn lại đồng thời ra tay. Chỉ nghe thấy ba tiếng phá không sắc bén vang lên, bọn họ dốc hết tốc lực lao về phía linh hồn của vị trấn phủ sứ kia, định cứu ông ta.

"Soạt!".

Nhưng đúng lúc này, một cái bóng xanh tím lao tới với tốc độ còn nhanh hơn bọn họ.

Ba người thấy thế, đồng tử đều co lại, đồng thời ra tay.

"Đại Diễn Pháp Ấn!".

"Ma Vân Thủ!".

"Đoạn Không Nhất Kích!".

Một ấn quyết, một cự chưởng chân lực, một chỉ phong sắc bén quét ngang tới, phong tỏa hư không. Trong không gian hai nghìn mét vuông này, ngay cả một con ruồi cũng không thoát được, lập tức bị nghiền nát thành bột mịn.

Bọn họ muốn dùng ba luồng công kích để cầm chân Diệp Thiên, cứu trấn phủ sứ thần anh bát biến kia.

Nhưng ngay sau đó, cả ba người đều biến sắc.

Chỉ thấy ánh sáng xanh tím trên người Diệp Thiên càng ngày càng mạnh, thế như chẻ tre phá tan ấn quyết, cự chưởng, chỉ phong, cuối cùng đuổi kịp linh hồn của thần anh bát biến kia, ấn một chưởng xuống.

"Không!".

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, ảo ảnh linh hồn của vị trấn phủ sứ thần anh bát biến kia bị một chưởng của Diệp Thiên đánh cho tan biến.

Sáu vị trấn phủ sứ, chỉ trong mấy chục giây, Diệp Thiên đã phá ba người, giết hai người, khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Nhưng Diệp Thiên vẫn chưa dừng bước, sau khi giết chết vị trấn phủ sứ này, cậu giẫm mạnh bàn chân xuống hư không, cơ thể đang lao về phía trước lập tức chuyển hướng, bắt đầu xông về phía ba vị trấn phủ sứ mới ra tay.

"Khốn kiếp!".

Giờ phút này, cuối cùng trong lòng ba người cũng có chút sợ hãi, sức mạnh mà Diệp Thiên thể hiện đã vượt quá dự liệu của bọn họ.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bỗng lóe lên trước mặt ba vị trấn phủ sứ, giơ bàn tay lên, chụp về phía Diệp Thiên.

Trong chớp mắt, cả khu vực mấy nghìn mét vuông xung quanh đều bị luồng chân lực này phong tỏa, giống như Ngũ Hành Sơn trấn áp Tôn Hành Giả, muốn trấn áp Diệp Thiên.

Cuối cùng thì Vương Tu Thần, vị hóa thần giả đang trấn áp sao Viêm cũng ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK