“Diệp đế vương?”
Cùng với hành động cúi người bái kiến của Vương Hướng Đình, những người xung quanh cũng có biểu cảm dữ dội.
Vương Hướng Đình là ai chứ, đó là cao thủ nhập thần của đạo trường Thanh Long, có tu vi cực mạnh, chịu trách nhiệm về mặt trật tự cho các tu sĩ và võ giả của Lư Thành.
Dù là cao thủ của đạo trường Đế Hào thì cũng phải tỏ ra lịch sự khi gặp Vương Hướng Đình. Vậy mà giờ Vương Hướng Đình lại cúi đầu trước Diệp Thiên với bộ dạng của một kẻ vãn bối như thế khiến đám đông cảm thấy hoang mang.
Không chỉ có đám đông mà ngay cả mười người của đạo trường Đế Hào cũng đứng ngây ra. Tu vi của Vương Hướng Đình mạnh hơn cả họ, tại sao ông ta lại tỏ ra cung kính như vậy?
Lẽ nào tu vi của người thanh niên này còn mạnh hơn của Vương Hướng Đình sao?Nhất là bọn họ luôn cảm thấy Diệp đế vương – cách gọi này rất quen, hình như đã nghe thấy ở đâu đó rồi, điều này khiến họ càng kinh ngạc hơn.
Diệp Thiên trông vô cùng điềm đạm. Anh liếc nhìn Vương Hướng Đình: “Ông quen tôi à, ông là ai?”
Vương Hướng Đình không dám lề mề, lập tức nói: “Tôi tên Vương Hướng Đình, 10 năm trước là người của võ minh, sau đó võ minh đổi thành đạo trường Thanh Long nên giờ được coi như người của Thanh Long. Năm xưa tôi từng gặp cậu một lần trong cuộc chiến ở sa mạc Phi Châu”.
Giọng điệu, thái độ lúc này của Vương Hướng Đình vô cùng khách khí và cẩn trọng. Năm xưa, ông ta cũng là một cao thủ vương cấp của Hoa Hạ, mười năm trước cùng Long Định Thiên, Đạm Đài Tô Mộc tham gia cuộc chiến hoàng cấp, khai chiến với các tổ chức khác ở khắp mọi nơi.
Trong cuộc chiến năm đó, diễn biến ác liện nhất là cuộc chiến Diệp Thiên tàn sát các tổ chức vệ quốc nước ngoài, sau đó, hình ảnh của Diệp Thiên đã khắc sâu trong tâm trí ông ta, nhất là sau đó Diệp Thiên nghênh chiến với người ngoại tinh, giết chết Cam La thì càng khiến ông ta bái phục và tôn kính hơn.
Chỉ là ông ta biết Diệp Thiên còn Diệp Thiên thì không biết ông ta. Ông ta thật sự không ngờ, mới có mười năm mà đã lại được gặp anh ở Lư Thành.
“Hóa ra là vậy”, Diệp Thiên gật đầu khi nghe thấy vậy.
Anh không nói nhiều, chỉ xua tay: “Chuyện hôm nay không liên quan tới ông, cũng không liên quan tới đạo trường Thanh Long, ông mau lui đi đi”.
Vương Hướng Đình vốn là người vô cùng cương trực, không thiên vị nhưng lần này nhìn thái độ của ông ta là biết, ông ta không nói gì chỉ lập tức lao đi mất dạng.
“Điều này...”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông giật mình. Một người như Vương Hướng Đình mà không dám nhiều lời trước mặt Diệp Thiên thì có thể thấy thân phận của anh kinh thiên động địa tới mức nào rồi.
Lúc này mười vị cao thủ kia có sắc mặt trông vô cùng khó coi. Nhìn thấy Vương Hướng Đình rời đi, bọn họ bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Đạo trường Đế Hào”
Diệp Thiên chẳng thèm nhìn họ, chỉ thản nhiên nói: “Tôi không biết các người giỏi ra sao, ở địa cầu này bao lâu rồi. Nhưng tôi cần các người nhớ kỹ, dù tôi rời khỏi đây bao lâu thì địa cầu vẫn là của Diệp Lăng Thiên này. Muốn yên ổn sống ở đây thì từ bỏ dã tâm tâm đi, nếu không tôi sẽ tiêu diệt đạo trường Đế Hào trong nháy mắt đấy. Đưa người của các người cút đi đi”.
Giọng điều của Diệp Thiên vô cùng điềm nhiên thế nhưng mang theo uy lực khủng khiếp.
Mười cao thủ kia giật mình, trong đó có một người không phục định bước lên thì bị người đi đầu chặn lại.
“Chúng tôi sẽ nhất định truyền lời của các hạ tới trưởng lão, cứ đợi đi”, nói xong người này phất tay, dẫn theo đám đông rời đi.
Dương Thụ Thành ôm con bỏ chạy, không dám ở lại thêm giây phút nào. Những người đứng xung quanh cũng lùi lại theo. Họ nhìn Diệp Thiên như nhìn một con hổ. Còn lúc này anh đã quay người lại với hai mẹ con ở phía sau.
“Xin lỗi, bao năm qua đã để em phải chịu uất ức rồi”.
Biểu cảm của anh trở nên hiền hòa hơn nhiều. Kỷ Nhược Yên rưng rưng nước mắt, cứ đứng ngây ra nhìn Diệp Thiên. Cô gái trước giờ luôn mạnh mẽ này rơi nước mắt nhưng vẫn nở nụ cười rặng rỡ. Cô biết mười năm kiên cường, mời năm nhẫn nhịn đều đáng cả.
Diệp Thiên vỗ vai cô, quỳ xuống trước mặt Kỷ Viêm.
“Nhóc con có biết chú là ai không?”
Dù 10 năm không gặp, dù chưa từng ở cạnh nhau một ngày nhưng cảm giác máu thịt vẫn trỗi lên trong người anh. Kỷ Viêm mở đôi mắt to tròn nhìn anh một lúc rồi mới lên tiếng.
“Bố, bố là bố của con phải không?”
Tiếng gọi bố khiến Diệp Thiên khựng người giống như bị sét đánh. Anh khẽ xoa đầu thằng bé, mỉm cười rạng rỡ.
“Bé ngoan, bố về rồi, con có vui không?”
Kỷ Viêm nghe thấy vậy thì lao vào lòng Diệp Viêm: “Bố, thật sự là bố phải không, cuối cùng bố cũng về rồi. Bố có biết các bạn đều tưởng con không có bố, đều nói con là đứa bé không có bố”.
Tiếng khóc ấm ức bộc phát trong lòng Diệp Thiên. Dù thằng bé có kiên cường đến đâu thì cũng chỉ mới 10 tuổi, nỗi uất ức là hiện hữu. Chỉ có điều từ trước tới nay cậu bé không thể hiện ra ngoài, nếu không sẽ khiến Kỷ Nhược Yên lo lắng. Giờ thì khác rồi, bố đã về, trước mặt Diệp Thiên cậu có thể thổ lộ hết cảm xúc của mình rồi.
“Bố biết”, Diệp Thiên nghe và khẽ nói.
“Con yên tâm, bao nhiêu uất ức trước đây đều qua rồi. Từ giờ trở đi, vũ trụ này sẽ không còn ai dám ức hiếp con nữa”
“Bởi vì con là con trai của bố - Diệp Lăng Thiên”.
Hư Nhược Vô và Tiêu Thiến Tuyết đứng xa quan sát. Bọn họ biết, Diệp Thiên chinh chiến vũ trụ, khó có được những giây phút như thế này nên họ để yên cho anh được tận hưởng.
Cùng lúc này, tại một phòng họp kín ở địa cầu khu Bắc Mỹ, tầm 25 người đang tập trung lại với biểu cảm khác thường.
“Các vị, các phương diện đã chuẩn bị xong cả rồi. Theo như nguồn tin tình báo đáng tin cậy thì tu sĩ hóa thần của Đế Vương Điên chưa tới 10 người”
“Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng theo như máy móc tính toán thì linh khí địa cầu đã hoàn toàn khôi phục, đây là một tinh cầu có tiềm lực vô hạn, nếu coi đó là nơi thí luyện thì chắc chắn sẽ đào tạo ra các cao thủ có sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Nhưng trước đó chúng ta có một trở ngài đó chính là Đế Vương Điện”.
Trong đó có một ông cụ mặc Hoa phục với tóc râu bạc trắng đứng lên nói.
“Tàu sân bay của chúng ta sắp hoàn thiện, tới khi đó các cao thủ hóa thần sẽ đông lắm, thậm chí còn có cả các trưởng lão kỳ thánh nhân nữa. Chúng ta sẽ tiêu diệt Đế Vương Điện dễ như trở bàn tay thôi. Chỉ cần Đế Vương Điện sụp đổ thì địa cầu là của chúng ta”.