Chương 2446
Tu vi của La Túc tuy không mạnh, nhưng cũng có thực lực ở cấp siêu phàm phàm phẩm, thêm vào việc anh ấy tu luyện chân lực cao hơn chân nguyên, nếu ở giới thế tục thì cho dù là một siêu phàm thần phẩm, anh ấy cũng có thể đánh thắng.
Nhưng trong câu nói của anh ấy lại không có chút giọng điệu nào là cao hơn người khác một bậc, cũng không vì Diệp Thiên “không có tu vi” mà coi thường cậu, điều này khiến Diệp Thiên lập tức cảm thấy có thiện cảm, thế là đi ra làm quen với những người trong đội xe.
Những người này toàn bộ đều giống nhau, không hề lạnh nhạt với Diệp Thiên, ngược lại còn khá nhiệt tình, nói chuyện qua lại với bọn họ một lúc thì Diệp Thiên cũng hiểu biết hơn về thông tin liên quan đến tiểu thế giới.
Vị trí mà cậu đang ở lúc này chính là Nội Môn của tiểu thế giới, có tên là Sâm Hải Mật Lâm, là nơi nguy hiểm nhất của Nội Môn, cũng là nơi thần bí nhất.
Còn nơi mà họ đang đi tới có tên là Mai Thành, đây là thành phố gần Huyền Môn nhất trong Huyền Môn, được vinh danh là thành phố lớn nhất Nội Môn, ở đây gần như hội tụ toàn bộ cao thủ đỉnh cao của Nội Môn, là nơi nhộn nhịp nhất của tiểu thế giới, ngoài Huyền Môn ra.
Còn ở Mai Thành có hai gia tộc lớn ở hai bên sông, cùng hỗ trợ nhau trăm năm đứng vững, một gia tộc là nhà họ La, còn gia tộc còn lại là nhà họ Lăng.
La Thanh Chỉ là con gái thuộc chi chính của nhà họ La, ở Mai Thành được coi như nhân vật ở cấp công chúa, ai cũng đều ngưỡng mộ.
“Là Mai Thành sao? Cũng có nghĩa là đã gần đến Huyền Môn rồi!”.
Diệp Thiên ngồi bên cạnh La Túc, khẽ lẩm bẩm.
Ba tháng trôi qua, cuối cùng cậu cũng đứng trên vùng đất của tiểu thế giới cùng với Thi Tú Vân!
Đoàn xe nhà họ La vẫn đang tiến về phía Mai Thành, mà tối nay, Diệp Thiên cùng với đám người La Túc dừng xe lại để nghỉ ngơi, tổ chức một đêm lửa trại trên sa mạc Gobi, La Thanh Chỉ cũng rũ bỏ dáng vẻ cao quý lạnh lùng, cùng mọi người ngồi quây quần bên nhau uống rượu nói chuyện phiếm, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thiên nhìn chính diện cô hai của nhà họ La này! La Thanh Chỉ mặc một chiếc váy trắng, nổi bật dưới ánh trăng và lửa trại, càng hiện thêm mấy phần khiến người khác u mê say đắm, ngũ quan của cô ấy tinh xảo, hoàn mỹ không khiếm khuyết, khí chất siêu phàm, tuy không đến mức hùng hổ doạ người, nhưng lại toát lên vẻ khí chất mà người thường không dám đến gần.
Đoàn xe nhà họ La lúc này có không ít tùy tùng trẻ tuổi, đều lén nhìn cô ấy, trong mắt mang theo sự cảm mến và ngưỡng vọng.
Nhưng thứ Diệp Thiên quan tâm không phải là ngoại hình của cô ấy, mà thứ Diệp Thiên quan tâm là thực lực của cô ấy.
Bán vương, hơn nữa còn là cấp độ Tam chuyển, điều này đối với một cô gái chưa đến hai mươi tuổi mà nói, tuyệt đối là một thiên phú siêu việt, nếu La Thanh Chỉ ở giới thế tục, không biết sẽ gây ra chấn động to lớn đến mức nào.
Chỉ luận về Thiên phú, trong số những người phụ nữ mà Diệp Thiên biết, cũng chỉ có mỗi Yến Khinh Vũ mới có thể áp chế La Thanh Chỉ.
Chính vào lúc Diệp Thiên nhìn chăm chú La Thanh Chỉ, La Thanh Chỉ cũng lặng lẽ quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Diệp Thiên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Không biết tại sao, lúc giao tiếp bằng ánh mắt với Diệp Thiên, La Thanh Chỉ lại có một loại cảm giác bị nhìn thấu triệt để, như thể dưới cái nhìn của Diệp Thiên cả người mình đang lộ ra một cách trần trụi, điều này khiến cô cảm thấy bối rối, nhanh chóng quay mặt đi.