“Không, tôi không quen!”.
Lời vừa nói ra, Hoa Lộng Ảnh lại âm thầm giật mình, ngay cả cô cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Cô vốn muốn nói Diệp Thiên là kẻ đã hủy diệt Thiên Thần Tông, làm Phùng Thiên Mạch bị thương, nhưng lời đến bên miệng lại đột nhiên thay đổi.
Không biết vì sao khi nhìn thấy Diệp Thiên một mình chiến đấu với Đan Thần Cửu Tử, Đông Hoàng Thái Nhất ở bên nhìn chằm chằm, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy lo lắng và đau lòng. Do đó, cô không muốn nói ra thân phận thật sự của Diệp Thiên, tránh cho Chân Vũ Thánh Môn gia nhập vào trận chiến, tăng thêm cường địch cho Diệp Thiên.
May là lần này thế hệ trẻ đi theo các vị trưởng lão của Chân Vũ Thánh Môn đến đây chỉ có cô và Vân Huân Hợp, cho nên không có ai vạch trần lời nói dối của cô.
Mặc dù Vân Huân Hợp cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng cuối cùng vẫn dời mắt đi, thản nhiên nói: “Người đó đúng là rất mạnh, có thể một mình chiến đấu với Đan Thần Cửu Tử, nhưng tiếc là cậu ta chỉ dựa vào ngoại vật để nâng cao thực lực của mình. Theo thời gian cậu ta dần rơi xuống hạ phong, thất bại trong tay Đan Thần Cửu Tử chỉ là chuyện sớm muộn”.
“Bên cạnh còn có điện chủ Yêu Hoàng Điện áp trận, gần như đã là thế cục tất chết!”.
Ánh mắt Hoa Lộng Ảnh khẽ run lên, nhìn về phía chiến trường. Quanh người Diệp Thiên bao phủ trong lửa vàng, di chuyển qua lại ứng phó với sự vây công của Đan Thần Cửu Tử. Nhưng mỗi lần đỡ đòn, động tác của cậu đều dừng lại một lúc, rõ ràng Đan Thần Cửu Tử liên thủ tấn công gây ảnh hưởng rất lớn đối với cậu.
Theo thời gian trôi, tốc độ của Diệp Thiên cũng giảm bớt, Kỳ Lân Chân Hỏa trên người cũng đang nhanh chóng lui đi.
“Hiệu quả của hình thái cuồng nộ đang suy yếu!”.
Lúc này, Diệp Thiên không có thời gian quan tâm đến các thế lực khác, cũng không phát hiện ra Hoa Lộng Ảnh. Đối mặt với sự vây công của Đan Thần Cửu Tử, cậu tập trung hết tinh thần, không dám có chút lơ là.
Trong Đan Thần Cửu Tử mạnh nhất là đại trưởng lão, tu vi đạt tới thánh nhân bát phẩm vẫn kém hơn một bậc so với Diệp Thiên đã kích hoạt hình thái cuồng nộ.
Nhưng Đan Thần Cửu Tử am hiểu tuyệt kỹ hợp kích, cửu tử liên tâm, tự thành một thể. Mỗi lần tấn công đều có thể ngưng tụ sức mạnh của chín người, tập trung bùng phát một chỗ, không hề thua kém một đòn toàn lực của thánh nhân thần phẩm.
Diệp Thiên muốn lần lượt đánh phá, nhưng phòng ngự của bọn họ lại vững như Thái Sơn. Mỗi lần xuất hiện một kẽ hở thì luôn có người khác bay đến thế vào, giống như sông dài biển rộng liên miên không dứt.
Trong lúc đánh qua đánh lại, sức mạnh hình thái cuồng nộ của Diệp Thiên hao tổn rất nhanh, hiệu quả nó mang lại cũng dần suy yếu.
Ngược lại, Đan Thần Cửu Tử có đan dược chống đỡ, càng đấu càng hăng.
“Diệp Thiên!”.
Hoàng Đế phát hiện Diệp Thiên đã có vẻ kiệt sức, lập tức quát khẽ một tiếng, định khởi động lại Cửu Tinh Liên Hoàn Trận tiến lên giúp đỡ. Nhưng ông ta vừa cử động, Đông Hoàng Thái Nhất ở một bên lại bước ra, giẫm chân lên trung tâm kết trận của Hoàng Đế.
“Ầm!”.
Sức mạnh khủng khiếp tuôn ra, khí tức của Hoàng Đế ngưng trệ, bay ngược về sau mấy trăm trượng, sắc mặt tái nhợt.
Đông Hoàng Thái Nhất thì đầy vẻ giễu cợt, nhếch miệng cười: “Muốn giúp cậu ta, đúng là ảo tưởng!”.
“Cứ ở đấy nhìn cậu ta bị Đan Thần Cửu Tử nghiền nát từng chút đi!”.
Hoàng Đế nghiến chặt răng, trong mắt dâng lên lửa giận, nhưng Đông Hoàng Thái Nhất cản đường khiến ông ta không làm gì được.
Đúng lúc này, một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên từ chân trời.
“Tu La Minh Thủ!”.
Đông Hoàng Thái Nhất và Hoàng Đế đồng thời quay đầu lại, một vuốt Tu La chứa hàn ý lạnh lẽo thò ra từ mặt đất, kèm theo sức mạnh thần niệm dồi dào hướng về phía Đan Thần Tử.